Nhìn thấy mười phần hận ý ẩn lên trong đôi mắt của Doãn Vân Tuyên, Ôn Hinh có chút sợ hãi, nếu là như bình thường mọi ngày, Ôn Hinh thân thủ nhanh nhẹn, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp trốn thoát, nhưng khổ nỗi là hiện tại, khối thân thể yếu đuối rách nát này làm cho cô cảm thấy càng ngày càng lực bất tòng tâm.
“Ôn Hinh, mày nhất định không thể tưởng tượng được, người con trai đã từng yêu thương mày thật lòng lại đem mày đến đây để tra tấn hả? Hừ. . . . .”
Doãn Vân Tuyên cười có chút điên cuồng. Cái ngày mà Mạc Tư Tước tuyên bố huỷ bỏ hôn ước với cô, cô gần như cũng đã muốn điên rồi, thật sự là bị bọn họ bức đến muốn điên lên rồi!
Cô đã muốn đối với bọn họmắt nhắm mắt mở rồi, vì sao ngay cả phút cuối cùng cũng làm cho tất cả mọi ảo tưởng, mơ mộng của cô tan biến.
“Doãn Vân Tuyên, cô đừng làm bậy, cô làm như vậy là phạm pháp đấy !” Thân hình Ôn Hinh cuộn tròn lại lui dần về phía sau, nhưng thân thể của cô đang bị trói , không gian cử động rất nhỏ, cô cẩn thận quan sát vị trí xung quanh nơi này, liên phát hiện ra khả năng trốn thoát là rất thấp.
“mày không cần phải nhắc nhở tao, tao không cần, tấm thân này của tao dù sao cũng đã bị Mạc Tư Tước chà đạp đến than tàn ma dại rổi!” Doãn Vân Tuyên đột nhiên ngồi xổm xuống, trong mắt toát ra vài tia quỷ dị , một bàn tay cô nâng cằm Ôn Hinh lên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-be-lo-lem-va-hoang-thai-tu/1976428/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.