Nhiều năm trôi qua, dịch bệnh hoành hành khắp thiên hạ, Xuân Lan và Đức Hải nhiễm bệnh dịch, ta xách thịt heo đi khắp nơi cầu y.
Ta gặp một thiếu niên, hắn nói hắn là Yến Trạm, là hoàng tử, mang danh y đến cứu chữa bách tính.
Danh y đi theo Yến Trạm đã chữa khỏi bệnh cho Xuân Lan và Đức Hải của ta, bọn họ chữa khỏi cho rất nhiều người, sắp sửa rời đi.
Đêm hôm đó, ta không ngừng vung rìu trong sân, nghĩ đến Yến Khang một rìu bổ xuống đầu phụ vương.
Xuân Lan và Đức Hải bị ta đánh thức, Xuân Lan nhìn ta không nói một lời, rồi bà gật đầu: "Điện hạ, đi đi."
Điện hạ, đi đi. Đến Yến đô. Đến Yến cung. Vung rìu của ngài, tranh giành thiên hạ của ngài. Đi đi.
Hoàng Đức Hải khóc không thành tiếng, Lâm Xuân Lan cười hắn ẻo lả như đàn bà, nhưng sau đó bà cũng khóc, bởi vì ta nói: "Mẹ, cám ơn mẹ."
-
Ngày hôm sau, Yến Trạm sắp rời đi, bách tính trong trấn tiễn hắn. Ta xắn tay áo, mổ heo sống cho hắn.
Nâng rìu lên, tay chạm vào đâu, vai dựa vào đâu, chân đặt vào đâu, đầu gối chống vào đâu, tiếng rìu vang lên, tiếng d.a.o sắc bén, không chỗ nào không trúng đích.
"Hay!" Yến Trạm còn đang niên thiếu vỗ tay tán thưởng ta, kéo ta lên lưng ngựa, "Ngươi tên gì?"
Ta tên là Quan Kỳ. Đây là lời nói dối đầu tiên ta nói với Yến Trạm. Sau này, ta sẽ lần lượt bịa ra rất nhiều lời dối trá để lừa hắn.
Ta không biết chữ, cũng không có hứng thú học
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-benh-nhan-gian-phe-lieu/2717544/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.