Sau khi Yến quý phi tráo đổi chén trà, con ruồi kia lại bay vào chén trà của Hoàng hậu, nó chết, Yến quý phi liền biết trong đó có độc.
Nhưng bà không nói một lời, nhặt con ruồi kia đi, nhìn Hoàng hậu không hề hay biết, uống cạn chén trà.
Mượn d.a.o g.i.ế.c người, Yến quý phi dùng chén trà này độc c.h.ế.t Hoàng hậu, nhìn Yến Từ biện hộ cho mình, trong lòng vô cùng đau đớn, sau đó cúi đầu nhận tội.
Bà dạy con mình phải trung nghĩa, bản thân lại hèn hạ như vậy, bà không dám nói cho Yến Từ biết sự thật về việc nhận tội.
Vì giữ thể diện của một người mẹ, để mặc con trai hiểu lầm việc nhận tội là ngu dại, lại không ngờ hắn sinh lòng oán hận, nổi lên sát ý.
"Lúc ta cầm đao nhìn bà ấy, bà ấy hối hận rồi. Bà ấy nói ra sự thật, nhưng đã quá muộn."
"Vì ta đã m.ổ b.ụ.n.g bà ấy ra rồi." Yến Từ thản nhiên nói, "Lúc đó, ta hối hận, nhưng đã quá muộn."
"Ngươi g.i.ế.c ta đi." Hắn nói, "Ta hạ cho ngươi là mẫu cổ, ta chết, ngươi cũng có thể sống."
"Ta không tin." Ta cười nhạo, ra hiệu, "Ngươi muốn lừa ta g.i.ế.c ngươi, cùng ngươi xuống địa ngục, ngươi đừng có mơ."
-
Ngày ta cưới đích tử thế gia, trời giáng tuyết lành, đất trời một màu trắng xóa, đẹp không sao tả xiết.
Ta mặc hỷ phục, cưỡi tuấn mã, kiệu hoa phía sau, khiêng tân lang ta tỉ mỉ lựa chọn cho mình.
Tân lang gia thế trong sạch, học rộng tài cao, dung mạo tuấn tú, tính tình hòa nhã, thật hoàn mỹ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-benh-nhan-gian-phe-lieu/2717546/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.