41
“An Nhiên.”
Lâm Viễn gọi tôi, tôi không trả lời.
Tôi vươn tay, Tống Hạo tự giác bế tôi lên.
Tôi có thể tự cảm nhận được bản thân càng ngày càng nhẹ, lúc Tống Hạo bế tôi không có chút khó khăn nào.
“An Nhiên, em bị bệnh sao lại không nói cho tôi?”
Lâm Viễn chắn trước mặt tôi.
“Đúng, tôi bị bệnh. Bây giờ nói cho anh rồi đó.”
Lâm Viễn bị tôi trào phúng, nhưng lần này anh không phản bác tôi.
Anh chỉ ngơ ngác nhìn tôi, giống như một con rối gỗ.
“Có thể nhường đường không?”
Tống Hạo vòng qua anh, gân xanh trên tay nổi lên.
Tôi đoán là, nếu không phải nó đang bế tôi, thì nhất định nó sẽ xông lên đánh Lâm Viễn.
42
Không biết ai trong nhà mở cửa cho Lâm Viễn, anh lại tới lần nữa.
Anh cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn tôi.
Giống như tôi còn nhỏ, lẳng lặng đi theo anh.
Chỉ là lúc ấy tôi biết, anh sẽ quay đầu lại.
Nhưng hiện tại.
Chúng tôi đều không quay đầu lại được.
43
Kỳ thật, tôi cũng không phải thật sự thích Lâm Viễn.
Tôi sẽ chỉ trộm viết tên anh trên giấy, lúc sinh nhật sẽ vụng trộm cầu nguyện anh hạnh phúc, sẽ vụng trộm nhờ ánh trăng mà miêu tả từng tấc từng tấc trên khuôn mặt anh, lại vụng trộm nhân lúc anh không có ở đó mà mặc áo sơ mi của anh….
Làm nó dính hơi thở của tôi.
Tôi chỉ là thích anh hơn người khác thôi.
44
“An Nhiên.”
Tôi cố sức nâng lên mí mắt nhìn anh một cái.
Bộ dáng của anh thoạt nhìn rất bình tĩnh, một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-cau-truyen-truy-the-hoa-tang-trang-nao-khong/1089940/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.