Những ngọn núi non trùng điệp có độ cao hơn ngàn mét so với mực nước biển, trải dài một màu xanh miên man, dãy này chồng lên dãy kia, kéo dài vô tận đến chân trời, biến mất vào mây mù.
Rừng núi xanh tươi, rậm rạp, doanh trại lưng chừng núi trông như một đám nấm màu nâu, thấp thoáng ngay giữa dãy núi. Trong doanh trại, từng ngôi nhà màu vàng trúc rải rác hai bên con đường đá, phong cảnh mượn ánh sáng mặt trời biến hóa khôn cùng.
Phía sau một ngôi nhà trúc nằm trong cùng, bãi đất trống được trải đá có một vài cây trúc thật dài. Trên cây sào trúc còn treo vài món quần áo nam đã phơi khô. Ánh nắng ấm áp lười biếng chiếu vào bãi đất trống, thỉnh thoảng một làn gió nhẹ quét vào khiến vài chiếc áo T-shirt phơi trên cây lắc lư, cây cối gần bãi đất trống bị dây leo quấn lấy, mọc ra rất nhiều loài hoa nhỏ đủ màu sắc, trong đó màu đỏ là nhiều nhất, từng chùm từng chùm nhiệt liệt như lửa.
Vẻ đẹp cuồng dã, tràn đầy sức sống như vậy mà sao dưới những chùm hoa dại rừng đỏ như vậy lại có một bóng dáng nhỏ xíu đang ngồi bên dưới len lén lau nước mắt. Cô gái nhỏ không dám khoc thành tiếng, chỉ dám ngồi chồm hổm dưới tàng cây ôm đầu gối lén khóc nức nở, thỉnh thoảng dùng mu bàn tay nhỏ nhắn lau nước mắt trên mặt.
“Hu hu hu chị Sơ Vân ơi” Tiểu Huyên phát ra tiếng khóc nghẹn ngào.
Sau ngày hôm đó, chị Sơ Vân đã bị cái anh khủng bố biết giết người kia mang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-chay-dang-troi/854283/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.