"Mây mưa dày đặc bao phủ thành phố Hắc Cảng suốt mười ngày cuối cùng cũng tan biến. Dự báo rằng, tuần tới sẽ là một tuần có thời tiết tốt..."
"Công ty Hóa học và Công nghệ vừa công bố kế hoạch tăng cường đầu tư sau giờ giao dịch..."
"Được biết, hung thủ đã rời khỏi thành phố Hắc Cảng và đang trên đường lẩn trốn."
"Đinh."
Lư Sâm xoay đài radio trong xe, chuyển sang kênh nhạc cổ điển êm dịu. Hắn nhìn vào gương chiếu hậu thấy Bạch Duy ở ghế sau đã ngồi dậy: "Em yêu, em tỉnh ngủ rồi sao?"
Bạch Duy không chút biểu cảm nhìn hắn.
A, dáng vẻ mơ màng nhìn mình khi mới tỉnh ngủ của cục cưng thật đáng yêu. Lư Sâm thầm nghĩ trong lòng, hắn cảm thấy ánh mắt lạnh lùng của Bạch Duy hẳn là do ngũ quan chưa hoàn toàn hồi phục. Nếu Bạch Duy nhìn hắn, chắc chắn hắn sẽ không để ánh mắt ấy trống rỗng.
Chính hắn cũng ngạc nhiên trước sự thay đổi trong cảm xúc của mình đối với Bạch Duy. Từ khi cả hai gắn kết da thịt, chưa bao giờ hắn cảm thấy họ gần gũi đến vậy, như thể lớp ngăn cách cuối cùng đã bị phá bỏ. Bạch Duy không chỉ là một vật sưu tầm, một bạn đời, một người vợ của hắn, mà đã trở thành một phần của chính hắn, chia sẻ với hắn những khoảnh khắc hạnh phúc tuyệt vời và những cảm giác vui vẻ mãi mãi.
Cho dù vật đổi sao dời, mỗi ngày một khác thì những đoạn thời gian và cảm xúc ấy sẽ mãi khắc sâu trong cuộc đời của cả hai. Chỉ cần nghĩ đến niềm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-chong-chet-thuong-xuyen-deu-biet/2855416/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.