Bạch Duy tựa vào tường, không ngừng khóc nức nở. Dù trong lòng Lư Sâm có bao nhiêu nghi ngờ hay băn khoăn, cũng đều tan biến trước vẻ mặt hiện tại của Bạch Duy.
Họ vội vã rời khỏi giường, Bạch Duy chỉ mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình màu đỏ thẫm. Cổ áo bằng lụa mở rộng lộ ra xương quai xanh trắng ngần… Lư Sâm vẫn nhớ rõ cảm giác khi chạm vào chúng, cũng như độ cong khi chúng hơi nhô lên lúc Bạch Duy căng thẳng.
Từ sau tai nạn xe hơi, Bạch Duy không còn muốn làm chuyện đó với hắn nữa. Hôm nay nhân vụ tai nạn với cây nỏ, chính là cơ hội tốt để hai người làm lại... May mà hắn đã trượt từ tay vịn cầu thang lên đây để tránh làm bẩn bậc thềm ẩm ướt, nếu không thì làm sao tối nay hắn có lộc ăn thế này.
“Em yêu, dọn dẹp xong mọi thứ chúng ta lên giường nhé.” Lư Sâm nói. Mặc dù cây nỏ là một vũ khí k*ch th*ch sự hoài nghi trong lòng hắn, nhưng nghĩ đến việc Bạch Duy chỉ là một nhà văn ít ra ngoài, làm sao cậu biết được vũ khí là gì, chắc chỉ coi đó như món đồ trang trí thôi.
Hắn dễ dàng rút mũi tên ra khỏi bức tranh, nhưng trên đầu mũi tên lại có dấu vết của máu:“Ôi trời ơi… Em mau lại đây nhìn này…”
“Sao thế, chồng yêu?”
Tiếng gọi “chồng yêu” của Bạch Duy hoàn toàn cam tâm tình nguyện, đôi mắt ầng ậc nước tựa như đang cố gắng làm dịu tình hình. Cậu tiến lại gần bên Lư Sâm, cùng hắn nhìn vào bức tranh.
"Có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-chong-chet-thuong-xuyen-deu-biet/2855419/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.