"Em lại phát điên rồi đúng không? Trước đây em giết còn chưa đủ nhiều à?"
"Rõ ràng anh đã nói rồi. Anh nói rằng anh sẽ trở thành đôi chân của em!" Long Hạ dùng tay đập mạnh lên chiếc xe lăn: "Anh lừa em! Anh cũng giống như tất cả bọn họ, đều đang lừa em!"
"Em hận anh ta!" Cậu đột nhiên hét lớn: "Anh ta khinh thường em, hại em... thế nhưng anh ta lại chẳng nhớ gì cả!"
Nhìn thấy vẻ mặt thê thảm và điên cuồng của Long Hạ, Long Xuân lại nuốt lời định nói vào trong bụng. Anh ta gần như tuyệt vọng nhìn em trai của mình: "Được rồi, lần này em muốn gì? Thỏ hay chó?"
"Chó." Long Hạ nói.
Sau khi nhận được lời hứa từ anh trai, cậu mới tạm thời bình tĩnh lại, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cuốn sổ lưu bút duy nhất còn nguyên vẹn trên bàn.
Mọi thứ xung quanh đều đã bị đập vỡ tan tành, chỉ có cuốn sổ lưu bút ấy vẫn hoàn hảo nằm giữa một đống hỗn độn.
Long Hạ không cho phép ai động vào nó, cũng không cho ai sử dụng nó. Nhưng Long Xuân biết, có lẽ Long Hạ đã ám ảnh với một ai đó tồn tại trong cuốn sổ này.
Nửa đêm, Long Xuân cuối cùng cũng mệt mỏi bước ra khỏi phòng của em trai. Đối diện với những câu hỏi từ giúp việc, anh ta chẳng thể nói gì.
Hơn nữa, chuyện này anh ta chỉ có thể tự mình làm, hoàn thành nhiệm vụ mà Long Hạ giao cho anh ta.
Nếu không, mọi người sẽ biết rằng Long Hạ đã trở thành một kẻ b**n th** hoàn toàn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-chong-chet-thuong-xuyen-deu-biet/2855439/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.