Sở Quốc Thiên cười lạnh một tiếng, "Cho dù như vậy đi nữa, anh nghĩ rằng mình thật sự có thể cắt đứt sạch sẽ không còn chút liên quan nào sao?"
Nam Cung Mộ Phong Lâm sửng sốt, vừa định nói điều gì, nằm đấm của Sở Quốc Thiên như một cơn gió mạnh, lập tức xuất hiện trước mặt anh ta
Râm!
Vốn dĩ Nam Cung Mộ Phong Lâm đang ôm đùi Sở
Quốc Thiên bỗng bay ra xa, đập mạnh vài bức tường phía sau, lăn trên mặt đất không có chút dấu hiệu sống sót nào.
"Khốn khiếp! Thằng khốn khiếp, mày dám giết con trai tao!" Nam Cung Đức Triệu thấy thế bèn nổi giận, nước mắt đau khổ của ông ta chảy dài trên khuôn mặt.
Sở Quốc Thiên tỏ vẻ lạnh nhạt, "Muốn trách thì trách các người đã động đến người không nên động! Còn phần ông, thôi thì cứ dứt khoát luôn đi."
Vừa dứt lời, Sở Quốc Thiên liền đứng trước mặt Nam Cung Đức Triệu
Răng rắc!
Chỉ nghe thấy một âm thanh giòn giã, Nam Cung Đức Triệu liền ngã xuống đất.
Ông ta mở to mắt, dường như không thể tin được vào mọi thứ trước mắt.
"Về phần ông cứ từ từ nếm thử cảm giác mất đi người thân yêu nhất, nửa đời sau cũng chỉ có thể nằm trên giường đi." Sở Quốc Thiên cười lạnh nói.
Cuối cùng, Sở Quốc Thiên lạnh lùng liếc nhìn tấm bảng ở cổng, xoay người rời khỏi nhà Nam Cung.
Sau khi Sở Quốc Thiên rời đi, Văn Nhã đi tới đi lui liền trở lại đại sảnh.
Nhưng khi bà ta nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, bà ta liền sững cả người.
Lập tức một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-chong-la-than-y/1482759/chuong-694.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.