Tôi thẹn quá hoá giận, lấy chân dẫm vào chân cậu ta.
“ A! Đau quá, cô là đang bạo hành học sinh đó.
“
Tôi đi thẳng tới bàn, miệng cười đắc ý bỏ lại con người đằng sau tức không nói nên lời.
Sắp hết giáo án lên bàn, tôi nhíu mày nhìn sách vở của cậu ta.
Nát còn hơn chữ nát, cuốn thì mất luôn bìa, cuốn thì chỉ có cái bọc.
Tôi mắc căn bệnh dị ứng với những thứ bề bộn nên khi thấy mấy thứ này thì lại không nhịn được cất tiếng hỏi.
“ Đây là sách của em ? “
“ Chứ cô nghĩ đó là gì ? “
“ Nhà giàu sao mà không mua nổi một cuốn sách đàng hoàng thế ? “
“ Mua nhiều lắm mà chục cuốn như một à.
“
Cậu ta chỉ tay về phía cái thùng, tôi phải im lặng ngậm mồm.
Đúng là nhiều sách thật mà cuốn nào cũng y như nhau.
Rách rưới tùm lum, bán nhôm nhựa chắc cũng chẳng ai thèm mua, tôi ngáng ngẩm lắc đầu.
“ Vô chỗ ngồi học giùm, câu giờ là cô nói với mẹ em đấy.
“
Buổi học đầu tiên là môn Hoá, tôi phải kèm cậu ta hết tất cả các môn trên trường vì mất gốc từ năm lớp 10.
Cái đó phải gọi là không có gốc để mất luôn mới đúng, học hành vậy thì nghỉ luôn đi.
Tôi cho cậu ta một số bài tập để xem kiến thức có còn một tí nào không hay là theo gió mây bay hết rồi.
“ Cân bằng cho cô mấy phương trình trên đi.
“
“ Nếu em làm hết thì sẽ được gì ? “
“
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-co-thich-phi-cong-khong/285585/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.