Nàng đau lòng, lại ngay cả muốn ôm hắn một cái cũng làm không được, chỉ có thể hết lần này đến lần khác trầm thấp gọi, "Tề Thịnh......" Gào thét đến cuối cùng, giọng nói đã mang theo chút khàn khàn, "Ngươi sẽ chết."
"Sẽ không." Tề Thịnh phía sau vẫn còn run rẩy, giọng nói có chút phát run, lại cố hết sức trấn tĩnh, "Ta sẽ không chết, Cố Sanh."
Hắn nói, cũng không biết là nghĩ đến điều gì, còn có tâm trạng thản nhiên cười cười, "Cái mạng này của ta...... là để giữ lại cưới ngươi đó."
Ở cảnh tượng như vậy, câu nói này nói ra thậm chí đứt quãng, không hề ăn khớp chút nào.
Cố Sanh lại cảm thấy, đây là lời tâm tình êm tai nhất mà nàng nghe được trong đời này.
Nước mắt cuối cùng không khống chế nổi, chảy ra, "Ừ."
"Cái gì?"
"Ừ." Giọng Cố Sanh cũng đã không thể trấn tĩnh, "Ta nói, được."
"Cố Sanh, vậy thì xem như là... lời cầu hôn của ta, ngươi đã đồng ý... không được đổi ý đâu đấy."
Cố Sanh vẫn không thể động đậy, Tề Thịnh nhịn đau, hơi cúi người xuống, đối mặt với nàng, nghe nàng nói: "Tuyệt không đổi ý."
Hắn bỗng nhiên cười, chống đỡ thân thể đang lay động tiến lên phía trước, chạm nhẹ vào môi nàng.
Trong nháy mắt, mây đen trên bầu trời tiêu tán, một khoảng trời quang đãng, Tề Thịnh ôm Cố Sanh đã khôi phục sức lực hành động, cuối cùng không nhịn được nữa, cùng nhau ngất đi.
Tác giả có lời muốn nói: Ừm, chính văn hoàn tất chắc là còn vài chương nữa, chương này vẫn chưa phải chương cuối đâu nha
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dai-su-xuyen-khong-roi/2727535/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.