Đêm đến, trăng sáng bò lên trời cao, gieo rắc ánh sáng trắng khắp nơi như chiếc mâm bạc.
Ngu Hổ Thần dẫn theo Triệu Đại Bằng đi về núi Hổ Đầu, để Thừa Ảnh và Hàm Quang ở lại bảo vệ Hoắc Thần. Mặc dù đang ở phủ tướng quân của Lạc Thanh Khung nhưng bên trong lẫn bên ngoài phủ đều có quân lính tuần tra. Lạc Thanh Thành vẫn rất lo lắng, tiếp tục sắp xếp Thừa Ảnh và Hàm Quang gác đêm.
Hàm Quang nằm trên sạp, không hề buồn ngủ. Hai chữ “Chiêu an” từ miệng Hoắc Thần nói ra, khiến tâm trí nàng lập tức trống rỗng. Đó là nơi nàng đã ở bảy năm, từ lâu nàng coi nơi đó là nhà, từ nay về sau, nơi nào là chốn nương tựa của nàng đây? Cứ suy nghĩ về chuyện này, tâm tư nàng thêm rối loạn. Nàng quyết định ngồi dậy, cầm lấy Vân Thư ra ngoài sân.
Hoắc Thần qua đêm trong phòng ngủ của Lạc Thanh Khung. Lúc này đã là canh ba, trong phòng đèn vẫn còn sáng.
Thừa Ảnh ngồi dưới bậc thềm trước hành lang. Ánh đèn chập chờn rọi lên khuôn mặt trầm tĩnh của hắn. Chẳng hay trong lòng hắn cũng có một loại cảm giác bất an mờ mịt như nàng hay không? Quyền thế danh lợi đối với nam nhân có một sự mê hoặc trời sinh khó lòng chống đỡ. Về điểm này, trong lòng Hàm Quang hiểu rất rõ. Cho nên, người cảm thấy buồn bã mất mát phải chăng chỉ có mình nàng mà thôi?
Thừa Ảnh thấy Hàm Quang đi đến, đứng lên: “Sao muội không ngủ đi?”
Hàm Quang đi đến, ngồi trên thềm, “Ngủ không được.”
Thừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dai/607618/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.