Sở Phong nằm trên giường, rất nhanh đã ngủ say, có lẽ là uống khá nhiều. Nửa đêm hắn bật chợt tỉnh dậy, nghe được ngoài cửa hình như có tiếng bước chân đang bồi hồi qua lại.
Hắn tưởng là Bàn Phi Phượng nên mới xuống giường, rón ra rón rén tới cạnh cửa, mở ra cửa phòng, hai tay vòng về phía trước, trong miệng gọi:
- Hảo Phi Phượng...
Chữ "phượng" mới vừa nói ra được phân nửa thì đã phải khựng lại, đứng trước cửa không phải là Phi Phượng, mà là Phượng tỷ.
Phượng tỷ thấy cửa phòng đột nhiên mở ra, hơi giật mình, tiếp theo thấy hai tay Sở Phong đang định vòng tới hông mình, sắc mặt không khỏi ửng đỏ, cũng may đưa lưng về phía ánh trăng nên nhìn không được rõ.
Sở Phong cũng không khỏi sượng mặt, gượng cười nói:
- Thì ra là Phượng tỷ à, tôi còn tưởng rằng...mời vào phòng!
Phượng tỷ đi vào, Sở Phong châm đèn lên rồi hỏi:
- Phượng tỷ, sao khuya như vậy?
Phượng tỷ môi giật giật, muốn mở miệng nói lại thôi, cúi đầu, bộ dạng khác hẳn thẳng thắn như thường ngày.
Sở Phong cười nói:
- Phượng tỷ bị gì rồi, sao lại thay đổi như người khác thế này?
Phượng tỷ rốt cuộc mở miệng:
- Sở công tử có thể...cho ta nhìn tế thiên Kim nhân một lần được không?
Sở Phong đã hiểu, lập tức lấy ra Kim nhân từ dưới gối trên giường và đưa cho nàng, Phượng tỷ không cầm lấy mà nói:
- Ta chỉ nhìn một cái là được rồi!
Sở Phong lại dúi Kim nhân vào tay nàng:
- Phượng tỷ sao lại trở nên ngại như vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dao-kinh-phong/771693/chuong-444.html