Lưng tựa lên trên cánh cửa, Tô Lưu Cảnh hít một hơi thật sâu, ra lệnh cho bản thân không cần phải suy nghĩ lung tung, không được chạm vào ranh giới đã phân chia rõ ràng kia, tất cả nên trở về đúng với quỹ đạo của nó vốn có.
Lúc này đột nhiên chuông điện thoại lại vang lên.
Nhìn vào trên màn hình điện thoại di động nhấp nháy tên Dĩ Hinh, Tô Lưu Cảnh vội vàng ấn nghe: "Dĩ Hinh, có chuyện gì sao?".
Đầu kia Tống Dĩ Hinh liền bĩu môi nói: "Không có việc gì thì không thể tìm cậu sao?"
Nghe được giọng nói quen thuộc của bạn tốt, Tô Lưu Cảnh cười đáp: "Dĩ nhiên có thể."
"Lưu Cảnh, Lưu Cảnh tốt bụng, hãy giúp mình. . . . . . hu hu hu. . . . . . Cha mẹ bắt mình đi xem mắt vào cuối tuần này, nghe nói đối phương là con nhà giàu bất tài vô dụng dáng dấp đã xấu, phẩm chất lại kém vô cùng, ỷ vào mấy đồng tiền dơ bẩn liền đặc biệt thích đi tán gái, nếu cậu không giúp mình thì mình liền,… liền xong đời rồi." Tống lấy hinh kêu rên khóc kể lể.
Nghe thấy Dĩ Hinh ở đầu bên kia vừa khóc rống vừa làm nũng, trong đầu lại tự nhiên tưởng tượng ra hình ảnh của Tống Dĩ Hinh giờ phút này đang cắn cắn khăn tay, buồn bực mới vừa rồi rốt cuộc cũng tiêu tan hết sạch. Tô Lưu Cảnh không nhịn được mà phì cười: "Không thể nào, nếu thật sự kém như vậy thì bác trai, bác gái sao có thể ép cậu đi được?"
"Chẳng lẽ cậu không tin mình sao? Cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-24h-chong-a-em-khong-muon-lam-the-than/1398376/quyen-1-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.