Giọng nói này, có vẻ quen quen, tựa hồ đã nghe qua ở đâu đó.
Tô Lưu Cảnh vừa ngẩng đầu chỉ nhìn được loáng thoáng ánh mắt của anh ta qua cặp mắt kính kia, cùng với khóe môi đang nhàn nhạt giương lên. Tô Lưu Cảnh nhăn mày nghi hoặc nói: "Anh là. . . . . ."
Người đàn ông nhếch môi, hài hước tháo đôi kính vướng víu ở trên mặt xuống, đôi mắt bị che giấu dưới cặp kính lập tức liền lộ ra, làm cho xung quanh nhất thời nổi lên tiếng hít khí cùng than thở.
Con ngươi trong suốt như thủy tinh khiến người nhìn phải lóa mắt, bao phủ một tầng xanh lam nhàn nhạt, cơ hồ có thể soi rõ bóng của mình ở trong đó, khóe mắt của anh hơi cong lên trên, lông mi dài thật dài, trông thật mê hoặc lòng người.
Tô Lưu Cảnh kinh ngạc nhìn anh thốt lên: "Là anh!"
Thương Thiên Kỳ hơi nhún vai đáp: "Xin chào, không nghĩ tới nhanh như vậy sẽ gặp nhau."
Tô Lưu Cảnh lúng túng giật nhẹ khóe môi, không thể không ngồi xuống, trong lòng đang không ngừng than thầm: người đi xem mắt Dĩ Hinh sao lại là anh ta?! "Duyên phận" này có phải cũng quá sâu rồi hay không, hay là do thế giới bất tri bất giác bé lại?
"Cái đó, vết thương kia của anh đã đỡ chưa? Lần trước thật sự xin lỗi." Tô Lưu Cảnh ngượng ngùng nói, mặt khác lại dùng khóe mắt liếc sang chỗ của Tống Dĩ Hinh.
Nhưng Tống Dĩ Hinh bên kia tựa hồ như đã xảy ra vấn đề gì đó, sao lại tranh chấp cùng với một người đàn ông kia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-24h-chong-a-em-khong-muon-lam-the-than/1398379/quyen-1-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.