Cái tát này không nhẹ chút nào, lòng bàn tay Ninh Thiệu còn đau rát, còn gương mặt tuấn tú của người đàn ông thì rõ ràng bị lệch sang một bên, từng cơ bắp căng chặt, tóc mái rủ xuống bên khóe mắt. Trên làn da khác hẳn với tay cô, một dấu bàn tay đỏ rực từ từ hiện lên.
Cơn tức giận vì bị xâm phạm của Ninh Thiệu lập tức bị hoảng loạn thay thế. Cô sợ Lâm Việt sẽ ra tay đánh lại mình.
Chỗ này đúng như anh ta nói: hẻo lánh, không nghe được âm thanh gì, cũng không thấy bóng người. Nếu anh ta ra tay thật thì Ninh Thiệu muốn cầu cứu cũng không có ai.
Nhưng điều khiến cô không ngờ tới là, Lâm Việt – lẽ ra phải tức giận – lại thở d.ốc, giơ tay xoa xoa gò má bị đánh, ánh mắt đầy điên cuồng và phấn khích giống như một con chó dại được thưởng, môi mỏng không kiềm được mà giật giật, ánh mắt nhìn cô như thể đang rỉ nước dãi nhầy nhụa.
“Về sau em muốn đánh tôi thì đừng dùng tay.”
Ninh Thiệu: “…?”
Cô ngơ ngác: “Vậy dùng gì?”
Lâm Việt nheo mắt, cười lẩm bẩm: “Có thể dùng đồ vật, giày, chổi gì đó, hoặc dùng chân cũng được, cho dù em đi giày mà đá tôi, tôi cũng không tránh đâu.”
Anh ta nhìn vào lòng bàn tay đỏ bừng của cô, ánh mắt hiện lên cảm xúc khác thường rồi lại nhẹ giọng nói: “Tay em đánh tôi sẽ đau.”
Ninh Thiệu thấy anh ta định bước tới xem tay mình, tim bỗng đập lỡ nhịp, ngàn vạn lời nghẹn lại thành một câu, vừa tức vừa sợ:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-bi-ac-quy-nhom-ngo/2734114/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.