Chồng cô đột nhiên có việc phải rời đi.
Chúc Nhiên do dự một giây rồi bất ngờ vươn đôi tay gầy guộc nắm lấy một đốt ngón tay của anh. Nhiệt độ cơ thể anh dường như bẩm sinh đã lạnh, các ngón tay thon dài, từng đốt xương rõ ràng.
Dù cô không nhìn thấy nhưng cũng biết tay chồng mình rất đẹp, không giống tay cô đầy vết chai và sẹo do tê cóng để lại.
Chồng cô đứng yên lặng bên cạnh, không tức giận vì hành động mạo phạm của cô khiến cô thở phào nhẹ nhõm, cô khẽ hỏi:
“Chồng ơi, anh có thể… cho em biết tên của anh được không?”
Chúc Nhiên trong lòng thấp thỏm, cắn môi đỏ hồng khỏe mạnh vì vừa ăn no, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vì hồi hộp và lo sợ.
Cô sợ anh không vui, nhưng thật sự rất muốn biết tên chồng mình.
Quái vật bùn biết cô nhút nhát, cực kỳ để ý đến cảm nhận của người khác. Cô chắc hẳn đã sống trong một gia đình không hạnh phúc từ nhỏ, lớn lên trong cảnh nhìn sắc mặt người khác mà sống, nên rất sợ lời nói của mình khiến người khác không vui.
Với cô, nó rất quan trọng. Cô sợ nó sẽ ghét cô.
Người như vậy cần được yêu thương nhiều hơn để có thể xóa sạch mặc cảm và sự phụ thuộc của mình.
Một xúc tu biến thành bàn tay người, xoa nhẹ lên đầu cô như đang an ủi một con thú nhỏ nhút nhát và yếu đuối trong rừng.
Một lúc lâu sau, nó mới nói:
“Ta không có họ, tên là… Kỳ La.”
Nó cũng không có tên, nó lấy tên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-bi-ac-quy-nhom-ngo/2734138/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.