Một trăm năm trước, tai họa giáng xuống càn quét toàn thế giới, cái chết lan tràn, công nghệ suy thoái, loài người cố gắng cứu vãn, ẩn mình dưới lòng đất——
Một trăm năm sau, hơn hai tỷ con người chỉ còn lại vài chục triệu, phân bố khắp nơi trên thế giới. Khoa học công nghệ dưới lòng đất phát triển nhanh chóng, con người thích nghi với cuộc sống như chuột chũi, lượng oxy cần thiết chỉ còn chưa đến một nửa so với trước kia.
Tai họa kéo theo ô nhiễm nghiêm trọng, nhiều khu vực bị phân định là vùng ô nhiễm, con người một khi bị ô nhiễm sẽ biến thành biến dị sống dở chết dở.
Tuy nhiên, trong các khu vực ô nhiễm, phần lớn biến dị lại là động vật. Động vật biến dị trở nên tàn bạo, khát máu, thường xuyên trốn thoát khỏi vùng ô nhiễm và trở thành kẻ thù lớn nhất của loài người.
Mưa như trút nước.
Tại một bãi rác bỏ hoang, rác thải chất đống như núi, không có chỗ đặt chân, bầu trời u ám, sương mù dày đặc, nhiệt độ giảm rất thấp.
Lâm Chiếu Nguyệt mặc áo mưa rách nát, đeo sau lưng một cái thùng nhựa, chân mang đôi ủng được vá chằng vá đụp, dẫm lên đống phế liệu đi nhặt rác.
Cô là trẻ mồ côi bị bỏ lại ở bãi rác, được một người nhặt ve chai đem về nuôi. Người nhặt ve chai đó chính là mẹ nuôi của cô, nuôi cô đến mười hai tuổi thì qua đời.
Trong thế giới hoang tàn này, tuổi thọ tối đa của con người chỉ khoảng sáu mươi. Mẹ nuôi không muốn ở trong thành phố ngầm chật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-bi-ac-quy-nhom-ngo/2734187/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.