Đồng Thi Thi ngã khuỵu xuống đất, ôm mặt đau đớn, tuyệt vọng cùng cực.
Đúng lúc ấy, bà Phùng chợt lên tiếng.
“Còn một cách nữa có thể cứu con bé, chỉ là…”
Đồng Thi Thi nức nở gật đầu: “Cách gì cũng được, chỉ cần cứu được con gái tôi.”
…
Ba giờ sáng.
Ngoài sân.
Ánh trăng nhạt nhòa, vài vì sao lẻ loi vắt ngang bầu trời đêm.
Lập đàn làm pháp.
Bà Phùng khoác trên người bộ đạo bào cũ kỹ, chắp vá nhiều chỗ, từ dưới đất đào lên một cây trường thương được bọc trong vải đen, gỡ tấm bùa dán trên vải ra rồi cắm mạnh cây thương đã rỉ sét, đen sì xuống đất.
Ngay tức khắc, mây đen kéo đến dày đặc, ánh trăng lờ mờ cũng bị che khuất, xung quanh tối sầm, gió âm thổi vù vù.
Đồng Thi Thi dù không tin vào quỷ thần, khi chứng kiến sự biến đổi đột ngột của trời đất cũng phải sinh lòng kính sợ.
Cô kinh hãi nhìn về phía con gái mình đang nằm trên bàn, phủ tấm vải vàng.
Trong đầu cô vẫn vang vọng lời bà Phùng nói trước đó.
“Tôi không thể đảm bảo con gái cô sẽ sống lại, tất cả phải xem ý của vị kia.”
Bà Phùng xin ngày tháng năm sinh của cô bé, nói là để kết âm hôn cho con cô.
Giờ người sống không cứu được thì chỉ còn người chết mới có thể cứu.
…
Cây trường thương này là do một vị khách tặng lại cho bà Phùng sau khi được bà giúp giải quyết rắc rối.
Người ấy sợ chết nên tặng cây thương cho bà.
Người đó nói cây thương được mua ở một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-bi-ac-quy-nhom-ngo/2734228/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.