An Đình Đình cắn chặt môi dưới, do dự nói: “Nhưng ông nội... cháu cảm thấy trong tim Diệu Dương vẫn còn cô Cốc đó.”
“Tất nhiên rồi!”
Câu trả lời này của Mặc Viên Bằng càng làm thấy hụt hẫng hơn.
Sau đó Mặc Viên Bằng lại nói: “Cháu nghĩ thử xem, hai đứa nó lớn lên từ nhỏ, có thể nói là thanh mai trúc mã. Cho dù trong tim Diệu Dương không có con bé, thì cả đời này, hai đứa nó cũng không thể nào quên nhau được, cháu có hiểu phần tình cảm này không?”
Ân Đình Đình hơi mơ màng, rồi khẽ gật đầu.
Mặc Viên Bằng mỉm cười nói: “Giờ cháu là mợ hai nhà họ Mặc, là vợ chính thức của thằng bé, còn con bé mới là người đến sau, nên cháu cần gì phải đau khổ? Hơn nữa, Mặc Diệu Dương cũng không muốn dẫn con bé vào nhà họ Mặc.”
An Đình Đình chớp mắt, ngẫm nghĩ thật kỹ hàm ý trong câu nói này.
“Trong lòng thằng bé Diệu Dương hiểu rất rõ, nó biết mình cần gì và không cần gì. Nên cháu đừng bao giờ nghe theo lời xúi
giục và mê hoặc từ người khác, cứ lặng lẽ ở cạnh thằng bé, rồi cuối cùng sẽ tới giây phút xua hết mây đen nhìn thấy ánh mặt trời.”
An Đình Đình nhíu mày, nghiêm túc ngẫm nghĩ.
“Cháu phải nhớ kỹ, cháu mới là mợ hai nhà họ Mặc.”
Trên đường về, An Đình Đình cứ nghĩ mãi về câu nói của ông cụ Mặc. Rốt cuộc ông đang nhắc nhở mình điều gì? Chẳng lẽ ông chỉ muốn nói với mình rằng, trong tim Diệu Dương có mình ư?
Nhưng ngẫm kỹ lại thì thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-bi-chiem-doat/1323991/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.