Mặc Viên Bằng như trong giây lát đã già đi rất nhiều.
Ông đứng dậy, bước đến bên cạnh Mặc Diệu Dương, vỗ vỗ vai anh, kìm nén sự đau khổ nói: “Chăm sóc tốt cho con bé.”
Mặc Diệu Dương gật đầu, Mặc Viên Bằng rời đi.
Anh quay đầu lại, nhìn An Đình Đình. Anh nhìn thấy sự mờ mịt và bất lực trên gương mặt cô.
Đây là lần thứ hai anh nhìn thấy vẻ mặt này của cô.
Lần đầu tiên là trong hôn lễ của bọn họ, lúc đó cô muốn rời đi, nhưng lại bị người mà anh sắp xếp cản lại. Sau đó, khi vào phòng tìm cô, anh nhìn thấy cô đang ngồi ngây ngốc trên sofa, vẻ mặt mờ mịt, bất lực nhìn về phương xa.
Từ giây phút đó trở đi, anh thầm thề trong lòng.
Rằng cả đời này, nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt, sẽ không để cô lộ vẻ bất lực như vậy nữa.
Nhưng… lần này!
Bọn họ không chỉ mất đi đứa con đầu lòng mà còn mất đi sự nhiệt tình của cô đối với anh.
Mặc Diệu Dương có chút sợ hãi, anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: “Ngoan, không khóc nữa, còn khóc là sẽ không xinh nữa đâu, chúng ta rồi sẽ lại có con thôi, nhất định sẽ có, có rất nhiều, rất nhiều.”
An Đình Đình khóc nức nở, giọng khản đặc vang lên từ lồng ngực người đàn ông, nặng nề truyền vào tai của Mặc Diệu Dương.
Lông mày người đàn ông nhíu chặt lại, đáy mắt nhuốm màu đau thương.
“Tại sao lại như vậy… tại sao lại như vậy, là em không bảo vệ được con… vì vậy con mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-bi-chiem-doat/1324054/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.