Xe rời khỏi cầu vượt, chạy vào khu trung tâm náo nhiệt. Hoắc Vân Chu liếc nhìn cũng nhận ra Đường Diệc Ninh đang căng thẳng, liền hỏi:
“Tiểu Đường, em không phải là đang sợ tôi đấy chứ?”
Cô giật mình: “Không ạ.”
Hoắc Vân Chu mỉm cười: “Vậy sao trông em cứ như sắp ra pháp trường thế kia?”
Đường Diệc Ninh lí nhí: “Tại vì… ngài là tổng giám đốc mà.”
Nghe vậy, Hoắc Vân Chu bật cười: “Tổng giám đốc thì sao? Cũng là con người chứ bộ.”
Đường Diệc Ninh ngập ngừng: “Vậy nếu ngài gặp lãnh đạo cấp tỉnh, cấp quốc gia thì có căng thẳng không? Họ cũng là người mà.”
“…” Hoắc Vân Chu ngẫm nghĩ một chút, bật cười: “Không ngờ trong mắt em, tôi lại có địa vị cao thế.”
Đường Diệc Ninh không nói gì nữa. Hoắc Vân Chu nhớ lại lần hai người chạm mặt nhau ở tiệc cưới hôm Quốc khánh – khi ấy cô gái nhỏ này giận dỗi, nói anh là tổng giám to đùng, còn cô chỉ là nhân viên quèn, nếu muốn trêu ghẹo phụ nữ thì đi tìm người khác. Khi đó cô còn mạnh mẽ hơn bây giờ, chắc không ngờ rằng sau này hai người còn dính líu với nhau.
Hoắc Vân Chu suy nghĩ rồi lên tiếng:
“Thật ra tôi cũng chỉ lớn hơn em mấy tuổi. Em đoán xem tôi bao nhiêu?”
Đường Diệc Ninh biết rõ, nhưng vẫn giả vờ đoán:
“Chắc… hai mươi sáu?”
Hoắc Vân Chu dù không để ý chuyện tuổi tác, nhưng nghe vậy vẫn rất hài lòng:
“Tôi hai mươi chín rưỡi, sắp ba mươi rồi.”
Đường Diệc Ninh ngạc nhiên:
“Thật ạ? Tôi cứ tưởng ngài hai mươi sáu, hai mươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-duong-da-ket-hon-chua-sinh-con/2784740/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.