Bữa trưa đó tốn hết 4.000 tệ – đúng bằng cả tháng lương của Đường Diệc Ninh. Cô nhìn Hoắc Vân Chu thanh toán, chỉ cần đọc số điện thoại cho nhân viên phục vụ, chi phí sẽ được trừ vào tài khoản thành viên của anh ta.
Hai người rời nhà hàng. Hoắc Vân Chu khoác áo ngoài lên tay, sóng vai cùng Đường Diệc Ninh đi ra bãi đỗ xe, vẻ mặt có chút buồn rầu:
“Ăn có hai bữa thôi mà tôi đã thấy ngán rồi, mà trong thẻ vẫn còn hơn hai vạn tệ, giờ làm sao đây?”
Đường Diệc Ninh thầm nghĩ: Sao anh lại nạp nhiều tiền như vậy chứ? Quả là điển hình của ‘ngốc mà lắm tiền’.
Như thể vừa nảy ra sáng kiến, Hoắc Vân Chu nói:
“Hay là thế này đi, Tiểu Đường, sau này em dẫn bạn bè tới đây ăn đi, cứ báo số điện thoại của tôi là được.”
Đường Diệc Ninh vội vàng xua tay:
“Không cần đâu, tổng giám. Tôi không phải khách sáo với anh, nhưng ăn bữa này tôi thấy không thoải mái chút nào, mắc quá.”
Hoắc Vân Chu vẫn cố thuyết phục:
“Nếu em không đến ăn, thì chỗ tiền đó có khi lại lãng phí mất. Tôi vốn không có thói quen ăn mãi ở một quán.”
Đường Diệc Ninh nghiêm túc đưa ra ý kiến:
“Vậy anh có thể cho công nhân bên mình đến ăn theo suất tập thể. Một lần là hết luôn, ai cũng vui. Họ còn thấy anh là sếp tốt – một mũi tên trúng hai đích.”
Ý kiến đó thật sự không tồi, khiến Hoắc Vân Chu nhất thời không biết phản bác thế nào.
Hoắc Vân Chu lái xe đưa Đường Diệc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-duong-da-ket-hon-chua-sinh-con/2784741/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.