Bữa trưa đó tốn hết 4.000 tệ – đúng bằng cả tháng lương của Đường Diệc Ninh. Cô nhìn Hoắc Vân Chu thanh toán, chỉ cần đọc số điện thoại cho nhân viên phục vụ, chi phí sẽ được trừ vào tài khoản thành viên của anh ta.
Hai người rời nhà hàng. Hoắc Vân Chu khoác áo ngoài lên tay, sóng vai cùng Đường Diệc Ninh đi ra bãi đỗ xe, vẻ mặt có chút buồn rầu:
“Ăn có hai bữa thôi mà tôi đã thấy ngán rồi, mà trong thẻ vẫn còn hơn hai vạn tệ, giờ làm sao đây?”
Đường Diệc Ninh thầm nghĩ: Sao anh lại nạp nhiều tiền như vậy chứ? Quả là điển hình của ‘ngốc mà lắm tiền’.
Như thể vừa nảy ra sáng kiến, Hoắc Vân Chu nói:
“Hay là thế này đi, Tiểu Đường, sau này em dẫn bạn bè tới đây ăn đi, cứ báo số điện thoại của tôi là được.”
Đường Diệc Ninh vội vàng xua tay:
“Không cần đâu, tổng giám. Tôi không phải khách sáo với anh, nhưng ăn bữa này tôi thấy không thoải mái chút nào, mắc quá.”
Hoắc Vân Chu vẫn cố thuyết phục:
“Nếu em không đến ăn, thì chỗ tiền đó có khi lại lãng phí mất. Tôi vốn không có thói quen ăn mãi ở một quán.”
Đường Diệc Ninh nghiêm túc đưa ra ý kiến:
“Vậy anh có thể cho công nhân bên mình đến ăn theo suất tập thể. Một lần là hết luôn, ai cũng vui. Họ còn thấy anh là sếp tốt – một mũi tên trúng hai đích.”
Ý kiến đó thật sự không tồi, khiến Hoắc Vân Chu nhất thời không biết phản bác thế nào.
Hoắc Vân Chu lái xe đưa Đường Diệc Ninh về phía bắc thành phố. Ăn xong 1 bữa cơm, không khí trong xe lúc này đã thoải mái hơn hẳn lúc đi. Đường Diệc Ninh ôm chiếc túi to, chỉ mong sớm quay lại xưởng A Sĩ Mân để hoàn tất công việc với bản thiết kế.
Hoắc Vân Chu lái xe, cùng cô nói chuyện phiếm:
“Hôm trước ở tiệc cưới gặp em, ngoài chuyện muốn xin lỗi, thật ra tôi cũng định hỏi em đã tìm được việc chưa. Nếu chưa thì có thể tới công ty tôi làm.”
Đường Diệc Ninh đáp:
“Cảm ơn tổng giám, nhưng cho dù chưa tìm được việc thì tôi cũng không thể đến chỗ anh được – xa nhà quá.”
Hoắc Vân Chu hỏi:
“Nhà em ở đâu?”
“Vân Dao.”
“À… Vậy thì xa thật.” Anh gật đầu, rồi tiếp lời:
“Bên Vân Dao tôi có vài người bạn làm ở công ty lớn, quan hệ cũng tốt. Nếu em muốn đổi việc, tôi có thể giới thiệu. Chắc chắn lương sẽ cao hơn xưởng khóa kéo hiện tại.”
“Không cần đâu, tổng giám. Tôi vừa mới làm việc ở đó, chưa muốn đổi công ty. Với lại, sếp của tôi rất tốt, tôi rất quý chị ấy, cảm giác có thể học được nhiều thứ.”
“Là Mạc Huệ Thanh phải không?”
“Dạ đúng rồi.” Đường Diệc Ninh cười, “Chị ấy là sếp tốt nhất mà tôi từng có. Giờ tôi còn phải quay lại gặp chị ấy ký hợp đồng nữa, chị đang chờ.”
Cô nói vậy cũng là gián tiếp nhắc Hoắc Vân Chu đừng giữ cô lại làm lỡ việc. Nhưng Hoắc Vân Chu lại chú ý tới một chi tiết khác:
“Em nói ‘sếp tốt nhất’? Nhưng em mới đi làm có hai năm mà? Trước là Bành Ngọc, giờ là Mạc Huệ Thanh – mới có hai người sếp thôi mà?”
“Giám đốc Bành cũng rất tốt với tôi.” Đường Diệc Ninh giải thích, “Chỉ là phong cách hai người khác nhau. Chị Mạc… dịu dàng hơn chút.”
Hoắc Vân Chu nói:
“Ý tôi là, em chỉ mới có hai sếp, nói ‘tốt nhất’ thì hơi sớm không?”
Đường Diệc Ninh chớp mắt:
“Không đâu, hồi đại học tôi làm thêm suốt bốn năm, cũng từng làm việc dưới nhiều ông bà chủ. Có người rất tệ, vừa chửi mắng, lại còn quỵt lương.”
Hoắc Vân Chu hứng thú:
“Lúc học em cũng đi làm thêm à? Làm gì vậy?”
“Làm đủ thứ. Bán hàng, pha chế trà sữa, bán quần áo, đồ chơi. Còn làm cả mẫu ảnh nữa.”
Hoắc Vân Chu ngạc nhiên:
“Mẫu ảnh? Bên mảng nào?”
“Quần áo bán online thôi. Lúc đó tôi quen một người đại diện mẫu, thỉnh thoảng giới thiệu vài việc. Trả lương theo ngày, cũng không phải thương hiệu gì lớn, bán gì cũng có.”
“Ví dụ?”
“Như đồ giữ nhiệt, đồ đôi, đồ ngủ, hoặc đồ bình thường – mấy chiếc áo thun ba bốn chục, váy liền tầm bảy tám chục, kiểu kiểu vậy đó.”
Hoắc Vân Chu: “……”
Hoắc công tử thật sự không hiểu nổi. Ở đẳng cấp của Á Sĩ Mân, dù có thanh lý cũng không bán mấy món đó.
Ba bốn chục tệ một cái áo thun? Mặc nổi sao?
Anh hỏi:
“Làm mẫu ảnh thì thu nhập cũng ổn mà, sao sau này em không làm nữa?”
Đường Diệc Ninh im lặng một chút, rồi đáp:
“Thật ra tôi suýt nữa đã ký hợp đồng với công ty người mẫu đó. Nếu ký thì sau khi tốt nghiệp chắc tôi sẽ theo nghề mẫu luôn, có thể kiếm được không ít tiền. Có khi giờ vẫn còn đang làm.”
“Vậy em có ký không?”
Cô cười nhạt, lắc đầu:
“Không. Tôi chọn theo hướng linh hoạt hơn, từ năm tư là không nhận việc nữa rồi.”
“Tiếc thật.” Hoắc Vân Chu nói, “Nếu em ký hợp đồng, sau này còn có thể hợp tác với cửa hàng flagship bên tôi.”
Đường Diệc Ninh bình thản đáp:
“Không có gì đáng tiếc, đó là quyết định của tôi.”
Cô không nói với Hoắc Vân Chu về Giang Khắc. Hồi đại học, nhờ công việc mẫu ảnh đó mà cô mới tích góp đủ tiền để giúp mẹ trả hết nợ – mà phần lớn những công việc đó là nhờ Giang Khắc giới thiệu.
Người đại diện mẫu ảnh kia tên Tề Côn, hơn ba mươi tuổi, tự nhận là “tìm kiếm tài năng”. Một lần vào cửa hàng gà rán ở Hương Ca thấy Giang Khắc – lúc đó mới là sinh viên năm nhất – cảm thấy như nhặt được báu vật. Sau đó họ bắt đầu hợp tác. Một năm sau, thông qua Giang Khắc, Tề Côn quen biết Đường Diệc Ninh.
Ảnh cưới chỉ là khởi đầu. Sau đó Tề Côn tiếp tục giới thiệu cho hai người làm mẫu cho các shop online, đặc biệt là những bộ đồ đôi vì thấy hai người rất “hợp gu”.
Giá hai người trẻ đưa ra không cao, lại làm việc rất chăm chỉ – có khi chụp từ 5–6 giờ sáng đến tận 11–12 giờ đêm mà không than vãn.
Họ thường đến và đi cùng nhau, nói là vì trường gần. Tề Côn nhiều lần hỏi Giang Khắc có phải đang yêu Đường Diệc Ninh không, nhưng Giang Khắc luôn phủ nhận rất dứt khoát. Đường Diệc Ninh cũng nghe được, nhưng không dám chen vào.
Cô thích nhất là cùng Giang Khắc chụp những bộ ảnh đồ đôi ngoài trời. Mấy bộ đồ đó cực kỳ đáng yêu! Cô mặc vào rất hợp, trẻ trung và nghịch ngợm. Giang Khắc thì trông khá buồn cười – nhất là khi mặc áo màu mè in hình hoạt hình, đối lập hẳn với gương mặt lạnh lùng của anh. Cô nhìn mà suýt bật cười.
Chụp hình tình tứ thì không ngại, chỉ thấy xấu hổ nhất là khi chụp đồ giữ nhiệt trong studio. Vì ngực nhỏ nên nhân viên cho cô mặc áo ngực độn dày. Nội y làm bằng vải Modal, rất mỏng và bó sát. Cô và Giang Khắc đều mặc, hai người cứ nhìn nhau. Đường Diệc Ninh còn thấy rõ cả vùng nhạy cảm của anh bị ôm sát – lần đầu tiên cô nhìn thấy rõ đến vậy, tai cũng nóng bừng cả lên.
Giang Khắc cũng đang lúng túng, bởi vì... thấy rõ ngực của Đường Diệc Ninh.
Giữ ấm nội y, cổ áo cực thấp – vì cần thể hiện hiệu quả hình ảnh, nhân viên hóa trang của đoàn đã tự mang áo ngực giúp Đường Diệc Ninh đẩy ngực, làm nổi lên một “đường cong sự nghiệp”.
Trên màn hình, Giang Khắc và Đường Diệc Ninh đứng đối diện nhau. Đường Diệc Ninh trang điểm đậm, trông khá chững chạc, không còn là một cô bé. Giang Khắc ôm lấy vòng eo thon của cô, tay cô thì đặt lên ngực anh. Gió máy thổi mạnh bên cạnh làm tóc cô bay lên. Cô ngẩng đầu nhìn Giang Khắc, ánh mắt long lanh, dịu dàng. Chỉ một cái chớp mắt ấy, hai má Giang Khắc đỏ ửng, cả người như cứng đờ.
________________________________________
Năm ấy, vào đầu tháng Bảy, vừa nghỉ hè, Tề Côn mời Giang Khắc và Đường Diệc Ninh đi ăn cơm, lại một lần nữa nhắc đến chuyện ký hợp đồng với công ty quản lý người mẫu.
Giang Khắc sắp vào năm ba đại học, nói rằng hè này sẽ đi thực tập ở một công ty IT, nên không thể ký hợp đồng. Thế là Tề Côn chuyển mục tiêu sang Đường Diệc Ninh. Anh ta cho rằng nữ sinh trẻ trung xinh đẹp như cô hoàn toàn có tiềm năng trở thành hot girl mạng, thậm chí là ngôi sao.
Quả thật, Đường Diệc Ninh cũng thấy rung động. Mấy tháng qua làm người mẫu cùng Giang Khắc, cô đã kiếm được không ít tiền. Cô còn định nghỉ việc ở quán trà sữa để chuyên tâm làm người mẫu, nhưng bị Giang Khắc khuyên ngăn.
Sau khi Tề Côn rời đi, hai người ngồi cạnh nhau dưới tán cây. Đường Diệc Ninh băn khoăn hỏi:
“Anh thấy em có nên ký hợp đồng không?”
Giang Khắc híp mắt hút thuốc:
“Nếu em chỉ muốn kiếm tiền, anh không khuyên ký. Nhưng nếu thật sự thích làm người mẫu, thì có thể suy nghĩ.”
Khi đó, Đường Diệc Ninh rất tin tưởng Giang Khắc, nũng nịu nói:
“Em chỉ là muốn kiếm thêm chút tiền thôi. Sao anh lại khuyên không ký? Nói em nghe thử xem.”
Giang Khắc gảy tàn thuốc, quay đầu nhìn cô:
“Bọn mình bây giờ chỉ làm nghề tay trái, làm người mẫu tự do thôi. Những việc Tề Côn giới thiệu cho anh, anh đều chọn lọc rất kỹ. Cái nào không phù hợp thì anh không nhận, như chụp đồ lót chẳng hạn – em muốn chụp không? Nhưng nếu em ký với công ty của anh ta, thì sẽ không còn quyền lựa chọn nữa. Anh ta giao việc gì, em phải làm việc đó. Tiền sẽ nhiều hơn hiện tại, nhưng 5 năm, 8 năm, 10 năm – em sẽ phải ‘bán mình’ cho công ty. Đến lúc không muốn làm nữa, thì sao?”
Đường Diệc Ninh hỏi:
“Năm năm cũng không được sao? Năm năm sau em mới 24 tuổi, lúc đó giải ước rồi làm cái khác cũng chưa muộn mà.”
“Nhưng anh sợ sau 5 năm, em sẽ quên mất mình từng là ai.” Giang Khắc nói.
“Em biết vì sao anh không ký không? Vì anh không thích làm người mẫu. Anh chỉ làm để kiếm tiền. Anh học ngành máy tính để sau này vào ngành IT. Anh học mấy năm trời đâu phải để đi bán gương mặt. Cuối cùng, em cũng biết, anh sẽ không ở lại Tiền Đường sau khi tốt nghiệp. Anh sẽ đi Bắc Kinh hoặc Thâm Quyến. Đến lúc đó anh không còn ở đây nữa, em ký hợp đồng, anh sợ em sẽ bị lừa.”
Đường Diệc Ninh khẽ rụt vai, cúi đầu xuống, trông như muốn khóc.
Giang Khắc nhức đầu, đưa tay xoa đầu cô:
“Gì mà mặt ỉu xìu vậy? Chỉ là chuyện hợp đồng thôi mà. Em cứ suy nghĩ kỹ, về nhà bàn với ba mẹ. Nếu thật sự muốn làm, thì ký tối đa 5 năm, đừng tin lời Tề Côn.”
Đường Diệc Ninh ngẩng mặt nhìn Giang Khắc, mắt ngấn nước:
“Sau khi tốt nghiệp anh thật sự muốn đi Bắc Kinh hoặc Thâm Quyến sao?”
“Ừ.”
“Vậy sau này em sẽ không còn được gặp anh nữa sao?”
Giang Khắc bật cười:
“Anh có gì mà đáng gặp? Hai ta thân nhau lắm hả?”
“Anh đã giúp em rất nhiều.”
“Còn em thì đã cứu mạng anh.”
“Làm gì nghiêm trọng vậy, sao lại gọi là cứu mạng.” Đường Diệc Ninh thở dài, biết chuyện đó là hai năm sau mới xảy ra. Cô quyết định không tự tìm phiền phức trước, nói,
“Để em về nghĩ thêm. Em thật sự… muốn kiếm thêm chút tiền để giúp mẹ trả nợ. Mẹ em làm vệ sinh cho người ta, ngày nào cũng đi từ sáng tới tối, về nhà còn phải chăm ba nữa. Khổ lắm. Em tốt nghiệp rồi, lương cũng chưa chắc cao bằng làm người mẫu. Nếu được ký 5 năm, em thật sự muốn thử.”
Giang Khắc không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cúi đầu.
________________________________________
Khi đó, họ mới quen nhau được đúng một năm. Đường Diệc Ninh vẫn làm ở quán trà sữa trong làng đại học. Còn Giang Khắc vừa nghỉ việc ở cửa hàng gà rán, chuẩn bị đi thực tập ở công ty IT. Anh nói năm ba rồi, bài chuyên ngành sẽ khó hơn, phải tập trung học. Sau đó sẽ không làm thêm nữa, cũng không làm người mẫu nữa.
Đường Diệc Ninh suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định ký hợp đồng với công ty người mẫu. Cô báo cho Giang Khắc biết. Anh không nói gì, chỉ giúp cô liên hệ với Tề Côn để chuẩn bị hợp đồng. Một tối giữa tháng 7, cô cùng Giang Khắc đi gặp Tề Côn để ký.
Nhưng sau đó, mọi chuyện lại không như ý, hợp đồng không thành.
________________________________________
Lúc này, Đường Diệc Ninh đang ngồi ghế phụ trong xe thể thao của Hoắc Vân Chu, nghĩ lại những chuyện xưa.
Một đời người sẽ luôn đối mặt với nhiều lựa chọn. Những lựa chọn đó có thể thay đổi hoàn toàn cuộc sống. Cô và Giang Khắc từng đứng ở ngã rẽ như thế. Một bước sang trái, một bước sang phải – nếu bước sai, mọi thứ đều đổi thay.
________________________________________
Xe thể thao đưa cô về Á Sĩ Mân. Hoắc Vân Chu không quấy rầy nữa, tinh thần phấn chấn đi vào họp. Đường Diệc Ninh thuận lợi kết thúc công việc, đưa hợp đồng cho Giám đốc Lư, rồi bắt tàu điện ngầm trở lại văn phòng Khoa Sang Thành.
Mạc Huệ Thanh đóng cửa phòng làm việc, nói với cô rằng Mạnh Dương đang ở trong đó, nên cô quay lại bàn mình ngồi đợi.
Trong văn phòng, sắc mặt Mạnh Dương rất kém. Anh tức giận vì người dưới trướng mình đã dày công theo đuổi Á Sĩ Mân suốt nửa năm, vậy mà cuối cùng lại để Đường Diệc Ninh nhận được hợp đồng. Anh không biết ăn nói thế nào với cấp dưới.
Mạc Huệ Thanh đương nhiên không kể cho anh nghe “ân oán” giữa Đường Diệc Ninh và Hoắc Vân Chu. Chị chỉ bình thản nói:
“Có ba lý do.
Một – cậu chưa từng đạt được bất kỳ thỏa thuận nào với Á Sĩ Mân, nên không thể nói là bị giành khách.
Hai – tôi rất xem trọng Đường Diệc Ninh, muốn cho cô ấy cơ hội rèn luyện.
Ba – quan trọng nhất, lần này có thể ký được với Hoắc Vân Chu, là nhờ Đường Diệc Ninh góp sức. Chính Hoắc Vân Chu đề nghị để cô ấy bàn chuyện. Với phán đoán của tôi, giao khách hàng này cho Đường Diệc Ninh sẽ giúp hợp tác sau này với Á Sĩ Mân càng thuận lợi, hợp đồng càng lớn.”
Mạnh Dương sững sờ:
“Hoắc Vân Chu để ý Đường Diệc Ninh?”
Mạc Huệ Thanh giận dữ:
“Nói chuyện phải cẩn thận! Không biết tường có tai sao? Về sau không được nói lung tung, đặc biệt trước mặt người của cậu, nghe rõ chưa?”
“Hiểu rồi.” Mạnh Dương uể oải đáp.
“Người dưới quyền cậu nếu không phục, tự cậu đi dàn xếp. Nửa năm trời không chốt nổi một đơn hàng, dù chỉ một đơn nhỏ. Nếu anh ta chốt được đơn nào, tôi sẽ lập tức giao khách hàng này cho anh ta.”
Mạnh Dương rời văn phòng với khuôn mặt thất vọng. Khi thấy Đường Diệc Ninh, anh không biết nên nói gì, chỉ im lặng đi luôn.
Sau đó, Đường Diệc Ninh vào gặp Mạc Huệ Thanh.
“Xong chưa? Đưa hợp đồng cho chị xem.”
Cô đưa tài liệu ra. Mạc Huệ Thanh vừa xem vừa hỏi:
“Chị tưởng sáng nay em sẽ về. Sao lại muộn vậy?”
“À… giữa trưa Tổng Hoắc mời em ăn cơm, đi xuống thành Nam, nên về hơi trễ ạ.”
Mạc Huệ Thanh ngẩng đầu lên, đẩy gọng kính, hỏi:
“Chỉ hai người các cô ăn cơm với nhau thôi à?”
Đường Diệc Ninh cũng thấy hơi ngại, khẽ đáp:
“Vâng ạ.”
Mạc Huệ Thanh bàng hoàng, từ trước đến giờ chị vẫn nghĩ thái độ của Hoắc Vân Chu với Đường Diệc Ninh chỉ là kiểu... áy náy. Nhưng giờ xem ra, vị công tử phong lưu kia dường như không chỉ dừng lại ở đó — hình như anh ta có ý khác rồi.
Mà chuyện này thì... không tốt chút nào.
Mạc Huệ Thanh đứng dậy đóng cửa văn phòng lại, rồi quay về ghế, nghiêm túc nhìn Đường Diệc Ninh:
“Tiểu Đường, chị không vòng vo nữa. Em nói thật cho chị biết, em và Hoắc Vân Chu... có gì mờ ám không?”
Đường Diệc Ninh tròn mắt:
“Tất nhiên là không rồi!”
Mạc Huệ Thanh nhìn thẳng vào mắt cô:
“Thế... em có thích cậu ta không?”
“Hả?” Đường Diệc Ninh như sét đánh ngang tai.
“Không có! Em sao lại thích anh ta được chứ?”
“Không thích là tốt rồi.” Mạc Huệ Thanh thở phào,
“Chị không sợ anh ta thích em, chỉ sợ em lại đi thích anh ta thôi.”
Đường Diệc Ninh mờ mịt:
“Chị Mạc nói gì thế? Sao anh ta lại thích em được?”
Mạc Huệ Thanh thấy cô có vẻ không giả vờ, nghiêm túc nói:
“Tiểu Đường, chị phải nhắc em, Á Sĩ Mân là khách hàng mới của chúng ta, tiềm năng cực lớn. Hoắc Vân Chu danh nghĩa là giám đốc thiết kế, nhưng thực chất có thể coi như người cầm trịch ở đó. Quyền lực của anh ta còn lớn hơn cả mấy ông tổng chính thức kia. Nên em phải giữ khoảng cách, nhớ ba nguyên tắc: ổn định việc làm ăn, bảo vệ bản thân, đừng để gây xích mích gì.”
Đường Diệc Ninh: “…?”
Mạc Huệ Thanh hỏi tiếp:
“Em từng bị ai tỏ tình chưa? Xinh như em chắc chắn không thể không có người theo đuổi.”
Đường Diệc Ninh đáp:
“Có rồi ạ.”
Mạc Huệ Thanh gật đầu:
“Thế thì tốt. Vậy em cứ coi Hoắc Vân Chu như mấy người theo đuổi bình thường thôi. Anh ta tuy giàu, nhưng cũng không phải người xấu. Chuyện tình cảm cũng không quá rối rắm. Em không chủ động, anh ta cũng sẽ không ép buộc gì đâu.”
Đường Diệc Ninh giờ mới hiểu ra —
Ý của chị Mạc là… Hoắc Vân Chu thích mình? Muốn theo đuổi mình?
Làm gì có chuyện đó?!
Cô định cãi lại, nhưng Mạc Huệ Thanh không cho cơ hội:
“Con nhà giàu thường thích làm theo ý mình. Em sau này tiếp xúc với mấy doanh nghiệp gia tộc nhiều sẽ hiểu. Đám 'phú nhị đại' tuy giống nhau, nhưng tính cách mỗi người mỗi khác. Hoắc Vân Chu tính ra vẫn còn tốt chán. Nhưng mà Tiểu Đường này, dù em đang độc thân, chị cũng không khuyên em nên đáp lại. Dù là công hay tư, đều không nên. Giờ chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Em phải khôn khéo, có chuyện gì lập tức gọi cho chị, điện thoại chị 24/7 luôn mở.”
Đường Diệc Ninh luống cuống:
“Mạc… chị Mạc! Em đâu có…”
Mạc Huệ Thanh dịu giọng nhưng rất dứt khoát:
“Tiểu Đường, em đừng lo. Chị tuyệt đối không bao giờ hy sinh nhân viên vì lợi ích. Em nhớ kỹ lời chị: ra ngoài, dù là gặp Á Sĩ Mân hay bất kỳ công ty nào, em đại diện cho hai hình ảnh — một là thương hiệu Vọng Kim Khóa Kéo, hai là chính bản thân em. Em là Đường Diệc Ninh, đừng để ai coi thường thương hiệu của chúng ta, càng không được để ai coi thường chính mình.”
Câu “em không độc thân” đã bị Đường Diệc Ninh nuốt ngược vào bụng.
Cô vẫn còn hy vọng rằng chị Mạc đã suy nghĩ quá xa. Hoắc Vân Chu là người thế nào chứ? Làm sao có thể thích cô?
Thôi xong rồi, sợ quá… sau này phải tránh xa anh ta mới được.
________________________________________
10h30 tối, Giang Khắc tan ca về đến nhà.
Anh đặt ngón tay lên máy quét vân tay, “tích tích”, cửa mở ra — không phải là căn phòng tối om như mọi khi, mà là ánh đèn ấm áp rực rỡ.
Giang Khắc ngạc nhiên. Từ trong bếp ló ra một cái đầu:
“Về rồi à? Muộn ghê, em tưởng anh sẽ về trước 9 giờ cơ đấy.”
“Sao em lại về nhà rồi?” Giang Khắc thay dép, bước vào bếp.
“Kết thúc huấn luyện rồi à?”
“Chưa đâu.” Đường Diệc Ninh mặc tạp dề, đang hâm lại nồi canh sườn củ cải.
“Hôm nay em đi gặp khách hàng, rồi lên văn phòng tranh kế hoạch. Chị Mạc bảo em về nghỉ, mai lại vào xưởng. Huấn luyện còn 4 ngày nữa, kết thúc vào thứ Tư tuần sau.”
Giang Khắc nhìn bàn ăn: một đĩa rau xào, một đĩa trứng xào, nồi canh sườn củ cải.
“Em chưa ăn tối à? Đợi anh đấy hả?”
“Em đâu có ngốc.” Đường Diệc Ninh cười tít mắt.
“Ăn rồi, phần lại cho anh. Em sợ anh về muộn đói bụng.”
Giang Khắc nói:
“Anh ăn tối ở công ty rồi.”
Đường Diệc Ninh nhìn anh:
“Người ta nói, không ăn tối cùng nhau được thì còn có thể ăn khuya cùng nhau mà?”
Giang Khắc cười:
“Anh đi rửa tay cái.”
Dù cả hai đều ăn tối rồi, Đường Diệc Ninh vẫn xới cho anh nửa bát cơm, còn mình thì múc bát canh, hai người ngồi ăn khuya, đối diện nhau.
“Sao em không nói sớm là em về hôm nay?” Giang Khắc vừa ăn vừa nói.
“Nói sớm thì anh đã tan ca sớm rồi.”
Đường Diệc Ninh cười:
“Không muốn làm phiền công việc của anh. Tiện thể tập kích bất ngờ xem anh có lén lút đưa 'tiểu tam' về không!”
Giang Khắc: “……”
“Tin tức đầy ra đó!” Đường Diệc Ninh làm bộ kể chuyện,
“Cô gái đi công tác về sớm định tạo bất ngờ cho người yêu, ai ngờ bắt quả tang bạn trai đưa người khác về! Bắt gian tại trận, quá kịch tính luôn!”
Giang Khắc dùng đũa gõ nhẹ lên đầu cô:
“Đùa không biết điểm dừng à?”
Đường Diệc Ninh gắp miếng trứng bỏ vào bát anh:
“Anh ăn gì ở công ty vậy?”
“Căng tin, mấy món dở tệ.”
Đường Diệc Ninh rất muốn nói, trưa nay cô ăn một bữa Nhật xa hoa tận 2300 tệ, đủ để Giang Khắc ăn cơm cả tháng.
Nhưng nghĩ đến lời chị Mạc dặn, cô lại thôi. Cẩn thận nghĩ lại, đúng là Hoắc Vân Chu đối xử với cô... hơi khác người thường.
________________________________________
Ăn xong, Giang Khắc rửa chén, tắm rửa, leo lên giường thì đã 11h30.
Vì Đường Diệc Ninh đang đến kỳ, hai người cũng không làm gì. Giang Khắc cầm sách đọc, cô gác đầu lên vai anh, không nghịch điện thoại, chỉ nằm suy nghĩ.
Bỗng Đường Diệc Ninh hỏi:
“Anh còn nhớ Tề Côn không?”
Giang Khắc: “Nhớ. Sao vậy?”
“Em chợt nghĩ... nếu khi đó em ký hợp đồng, bây giờ liệu có giàu không nhỉ?”
“Em nghĩ vớ vẩn.” Giang Khắc đặt sách xuống.
“Hồi đó tình hình thế, sao anh có thể để em ký cái hợp đồng đó? Chẳng khác nào đẩy em vào lửa. Hôm ấy có chết anh cũng kéo em đi, còn em thì đầu óc mơ mộng muốn làm minh tinh!”
“Em có mơ mộng gì đâu!” Đường Diệc Ninh đập nhẹ lên tay anh.
“Chẳng phải cuối cùng em không ký sao?”
Giang Khắc cầm sách lại:
“Sao tự nhiên nhớ chuyện đó? Bao nhiêu năm rồi?”
Đường Diệc Ninh đáp:
“Hôm nay nói chuyện với khách hàng, tình cờ nhắc tới thôi.”
“Khách nào? Soàn Soạt?” (Trời ơi Soàn Soạt là tên Giang Khắc đặt cho Hoắc Vân Chu á mấy bà)
Đường Diệc Ninh: “……”
Giang Khắc quay sang nhìn cô. Đôi mắt cô đã bán đứng tất cả.
“Thật là hắn?” Giang Khắc sửng sốt.
“Em gặp hắn hôm nay?”
Đường Diệc Ninh ngập ngừng:
“Anh biết mà, tuần này em phải tới công ty hắn…”
Giang Khắc giơ tay:
“Anh muốn xem ảnh hắn. Lần trước chưa kịp xem.”
Đường Diệc Ninh hoảng hốt:
“Thôi… đừng mà.”
Giang Khắc: “Đưa đây.”
Cô đành miễn cưỡng mở điện thoại, vào WeChat tìm vòng bạn bè của Hoắc Vân Chu. Nhưng vừa mở, Giang Khắc đã thấy đoạn chat giữa hai người.
Đường Diệc Ninh hoảng loạn, giật lại điện thoại, nhưng Giang Khắc đã giành được, mở ra xem — một loạt ảnh đồ ăn được gửi vào buổi trưa. Xen giữa là một tấm ảnh chụp cô.
Cô ngồi trên tatami, trước mặt đầy đồ ăn, đang cúi đầu gắp thức ăn, dáng vẻ dịu dàng, tóc dài vén sang một bên, thần thái nhẹ nhàng trầm tĩnh.
Đường Diệc Ninh hét lên trong lòng: “Cứu mạng!”
Lúc đó Hoắc Vân Chu đúng là có chụp ảnh từng món, chia sẻ với cô. Nhưng cô không biết lúc nào anh ta chụp cả ảnh cô. Giờ thì xong rồi, bằng chứng rành rành, chối cũng vô ích.
Giang Khắc nhìn chằm chằm cô:
“Đường Diệc Ninh! Tiểu tam à?!”
Cô tủi thân muốn khóc:
“Không phải đâu, em không có… nghe em giải thích mà…”
Giang Khắc vẫn nhớ chuyện ảnh chụp, mở vòng bạn bè của Hoắc Vân Chu, và quả nhiên… tìm được.
Là ảnh chụp ở một show thời trang, bốn người: ba nam một nữ. Tất cả đều mặc sang trọng, khí chất nổi bật.
Nhưng dù đông người, Giang Khắc vừa nhìn đã nhận ra Hoắc Vân Chu. Không chỉ vì gương mặt hay chiều cao, mà là thần thái tự tin, lạnh lùng đầy kiêu ngạo, toát ra từ tận xương tủy.
Giang Khắc không thể không thừa nhận:
Hoắc Vân Chu, đúng là một người đàn ông có sức hút.
________________________________________
Tác giả có lời:
Tiểu Đường: “Aaaa cứu với! Em bị bao tải giết chết rồi!!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.