Lễ Tình Nhân năm đó, Giang Khắc không tặng quà cho Đường Diệc Ninh.
Khi đi trung tâm thương mại mua nhẫn đôi, anh tiện thể hỏi giá dây chuyền kim cương. Viên 30 phân thì quá nhỏ, phải là viên 50 phân mới vừa mắt, mà kèm cả dây chuyền thì giá khởi điểm cũng phải 1,5 vạn.
Giang Khắc có thể mua được, nhưng cuối cùng vẫn không mua.
Còn biết bao việc cần dùng đến tiền: xe mới, chỗ để xe, tiệc cưới, khoản vay mua nhà... Cả anh và Đường Diệc Ninh đều mới chuyển việc, sự nghiệp chưa ổn định, tương lai chưa rõ ràng, hiện tại thực sự anh không nỡ bỏ ra một tháng lương để mua một sợi dây chuyền.
1,5 vạn đó còn đủ để lát lại ban công trong nhà.
Hôm sau, họ cùng đi thuyền ra đảo viếng Phật.
Ông trời dường như cũng tác thành, ngày hôm đó nắng đẹp, mây trắng, trời trong. Hai người cầm bản đồ du lịch, ghé thăm từng danh thắng Phật giáo, vào các điện lớn thắp hương cầu nguyện.
Thật ra cả hai không theo tôn giáo nào, chỉ đơn thuần là du lịch, thấy người ta thắp hương bái lạy thì cũng làm theo, chắp tay khấn nguyện, sau đó bỏ một tờ tiền nhỏ vào hòm công đức.
Giang Khắc còn xin ba lá bùa bình an, Đường Diệc Ninh tò mò hỏi xin cho ai, anh nói:
“Một cái cho em, một cái cho ba mẹ em, còn cái cuối… cho dì Thẩm Oánh Thật.”
Họ ngồi nghỉ dưới một gốc cây lớn trong khu du lịch, vừa ăn bắp nướng mua ở quầy hàng rong, Giang Khắc vừa cúi đầu nói:
“Anh đã đến thăm dì Thẩm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-duong-da-ket-hon-chua-sinh-con/2784776/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.