Ở lại bệnh viện qua đêm thật sự không dễ chịu. Y tá nửa đêm vào phòng nhiều lần để đo nhiệt độ, kiểm tra huyết áp cho bệnh nhân. Giang Khắc cứ chập chờn, ngủ rồi lại tỉnh. Khi lần nữa mở mắt ra, trời đã sáng.
Phòng bệnh bắt đầu náo nhiệt, hơn sáu giờ đã có người phát bữa sáng. Giang Khắc sờ bụng, rõ ràng nghe thấy tiếng “ục ục”. Anh đói thật. Tối qua chỉ ăn một bát hoành thánh nhỏ, giờ nhìn người giường bên đang ăn cháo bí đỏ với bánh bao thịt, bất giác nuốt nước miếng.
Anh thầm nghĩ, chắc Đường Diệc Ninh không thể đến sớm như vậy đâu, nhà cô ở tận phía đông thành phố, cách đây khá xa. Nào ngờ vừa quá bảy giờ rưỡi, cô gái buộc tóc bằng kẹp nhựa màu lam ấy đã bước vào phòng bệnh, tay xách theo bình giữ nhiệt, mỉm cười chào:
“Giang Khắc, buổi sáng tốt lành. Hôm nay thấy đỡ hơn chưa?”
Giang Khắc ngẩn người nhìn chằm chằm vào cái bình trong tay cô. Đường Diệc Ninh phát hiện ánh mắt anh, vội mở nắp bình ra, lấy hộp cơm bên trong rồi nói:
“Em đi tráng lại hộp cơm bằng nước sôi cho nóng nhé, chờ chút là có đồ ăn liền.”
Giang Khắc im lặng... anh còn phải đưa tay sờ khóe miệng, sợ bản thân đã chảy nước miếng lúc nào không hay.
Cháo trắng là đồ nhà nấu. Đường Diệc Ninh biết anh ăn khỏe, chỉ cháo trắng thì không đủ, nhưng lại không dám cho ăn đồ dầu mỡ nên trên đường đến đã ghé mua thêm mấy miếng bánh gạo nóng hổi.
Cô bày bữa sáng ra bàn nhỏ đầu giường:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-duong-da-ket-hon-chua-sinh-con/2784779/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.