🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Giang Khắc đã chặn hết liên lạc với những người đó, từ đó không còn nhận cuộc gọi nào từ Giang Nhạc Hà, cũng chẳng đoái hoài đến sống chết của Giang Khả Thông.
Từ rất lâu trước đây, anh đã cho rằng Giang Khả Thông là kẻ bị Trịnh Phức Linh nuông chiều đến mức thành phế nhân. Khoảnh khắc rực rỡ duy nhất trong đời hắn là lần thi đỗ kỳ thi dân lập nọ, khi ấy Trịnh Phức Linh suýt nữa thì đốt pháo ăn mừng. Ngay cả Giang Khắc khi đó cũng ngỡ rằng Giang Khả Thông sẽ “cá chép hoá rồng”, nhưng rốt cuộc A Đấu vẫn là A Đấu, không thể vực dậy.
Vài ngày sau, Giang Như Tâm gọi cho Giang Khắc trong lúc vẫn đang nén nỗi đau mất mẹ, nói rằng bác trai và bác gái đang rao bán nhà.
Giang Khắc hỏi:
– Ba em vay tiền của họ à?
Giang Như Tâm đáp:
– Ba nói mấy năm gần đây mẹ bị bệnh, tốn rất nhiều tiền chữa chạy, giờ không vay nổi nữa, nên họ cho luôn ba ba ba vạn, nói không cần trả lại.
Giang Khắc thầm nghĩ, quả nhiên là diễn xuất của Giang Nhạc Sơn. Trong tay ông ta chắc chắn có tiền, lương cũng không thấp, chỉ là không muốn cho vay. Ba vạn đó xem như là cái giá cắt đứt 60 năm tình huynh đệ. Việc Thẩm Oánh Thật bệnh nặng hai năm là sự thật, người ngoài cũng không tiện trách móc, Giang Nhạc Sơn lại chẳng phải lo chuyện đòi nợ.
Giang Khắc cũng có tiền. Sau hai năm làm việc tại Quảng Châu, anh và Đường Diệc Ninh chi tiêu rất hợp lý, không tằn tiện đến mức keo kiệt nhưng cũng không vung tay quá trán. Hai người không ham hàng hiệu, không mua sắm những món đồ xa xỉ không xứng với giá trị.
Đường Diệc Ninh đã có thể tự do sắm son môi. Năm cô tròn 26 tuổi, Giang Khắc tặng cô một chiếc vòng cổ kim cương – món quà anh đã nhắm từ hơn một năm trước. Không chọn viên 1 cara, anh lấy loại 50 phân lấp lánh vừa phải.
Khi tự tay đeo lên cổ cô, nhìn viên kim cương sáng lên trên xương quai xanh ấy, Giang Khắc vô cùng mãn nguyện. Anh nhẹ vuốt qua cổ cô, khẽ nói:
– Thật đẹp.
Đường Diệc Ninh không biết những tâm tư nhỏ bé ấy của Giang Khắc, nhưng món quà ấy đủ khiến cô vui suốt cả ngày. Đến tối, khi tắm xong và lên giường, Giang Khắc bỗng lại đeo lại vòng cổ cho cô rồi cúi xuống hôn cô cuồng nhiệt.
Đường Diệc Ninh: “???”
Nam thẳng và mấy trò nhỏ của họ, thật khiến người ta không biết nên cười hay khóc.
Trước Tết Âm lịch năm ấy, Giang Khắc và Đường Diệc Ninh nhận được tiền thưởng cuối năm. Hai vợ chồng trẻ ngồi trên giường, mở điện thoại, Giang Khắc cầm giấy bút tính toán tiền tiết kiệm của hai người – cộng với khoản tích lũy trước khi đến Quảng Châu – tổng cộng có 680.000 tệ.
Giang Khắc hỏi:
– Ba mẹ em định đổi sang căn nào có thang máy?
Đường Diệc Ninh đáp:
– Muốn chuyển sang Tinh Vân Phường, Văn Hưng Kiều xa quá, với lại bên đó thang máy đắt, giá mỗi mét vuông đều trên 50.000, lại không có căn nhỏ.
Giang Khắc tính toán:
– Nhà ba mẹ em là 57 mét vuông, giờ bán được khoảng 1.800.000 đến 1.900.000. Tinh Vân Phường giá khoảng 25.000 – 28.000/m², căn 89m² khoảng 2,4 triệu, cộng thêm thuế và phí môi giới phải khoảng 2,5 triệu. Tiền tiết kiệm của mình vừa đủ mua, chỉ là không đủ tiền trang trí.
Đường Diệc Ninh nói:
– Thật ra không cần phải trả hết, có thể ghi tên đôi ta, trả trước 60%, còn lại từ từ.
Giang Khắc lắc đầu:
– Không, ghi tên ba mẹ em, trả toàn bộ. Mình vẫn còn một suất mua nhà, không nên dùng hết bây giờ. Vài năm nữa nếu có con, mình còn có thể mua căn rộng hơn.
Thời gian gần đây ở Tiền Đường có chính sách mới, vợ chồng chỉ được đứng tên hai bất động sản, không tính nhà cũ.
Đường Diệc Ninh ngỡ ngàng:
– Anh còn muốn mua nhà à?
Cô cảm thấy sự cố chấp của người này với chuyện mua nhà thật không thể chữa nổi.
Giang Khắc đáp:
– Có con thì 89m² là quá nhỏ. Trẻ con hiếu động, nhà phải rộng rãi một chút. Anh từng qua nhà hàng xóm xem căn hộ 130m² bốn phòng, thật sự tuyệt vời, đúng là ngôi nhà mơ ước của anh.
Đường Diệc Ninh: “……”
Sau Tết Âm lịch, hai người kết thúc kỳ nghỉ, quay lại Quảng Châu bắt đầu năm làm việc thứ ba. Họ còn chưa kịp giúp cha mẹ đổi nhà thì Giang Khắc nhận được tin chủ nhà cũ muốn bán căn hộ đang cho thuê, không thể tiếp tục thuê được nữa.
Không còn cách nào, Giang Khắc phải tìm nhà mới, chuyển nhà là chuyện rất phiền. Đây cũng là lý do khiến anh luôn muốn mua nhà.
Lần này, anh quyết định thuê căn một phòng ngủ với giá 2.500 tệ, trong khi loại đó đều khoảng hơn 3.000. Tiền chênh lệch anh tự chi.
Đường Diệc Ninh hỏi tại sao lại đổi loại nhà, Giang Khắc đáp:
– Năm nay là mùa đông cuối cùng ở Quảng Châu, anh muốn đón ba mẹ em sang đây ở nửa năm. Ba em sức khỏe yếu, không đi chơi xa được. Giờ còn đi lại được, dẫn họ vào Nam nghỉ ngơi một thời gian, đỡ phải về quê ăn Tết, mình cùng sống ở đây bốn người, thật ý nghĩa đúng không?
Nghe xong, mắt Đường Diệc Ninh sáng rỡ. Ba cô tuy không tiện di chuyển, nhưng có thể đi tàu cao tốc, hạng nhất mất sáu tiếng là tới nơi. Ở từ tháng 11 đến tháng 4 năm sau, thật sự có thể nghỉ ngơi nửa năm ở Quảng Châu.
Cô ôm tay Giang Khắc hỏi:
– Vậy em ở ký túc xá, còn anh ở với ba mẹ, hai người có cãi nhau không?
Giang Khắc hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đó:
– Cãi gì chứ? Anh không phải nấu cơm, về nhà có cơm nóng ăn. Cuối tuần anh đi học, còn em ở nhà có ba mẹ trò chuyện, không chán chút nào!
Bị anh nói đến lòng nở hoa, Đường Diệc Ninh gật đầu lia lịa. Cuối cùng, Giang Khắc thật sự thuê được một căn hộ một phòng ngủ trong cùng khu, cả hai lại chuyển nhà.
Hồi mới đến Quảng Châu, hành lý một xe là đủ. Giờ qua hai năm, đồ đạc nhiều lên không ít. Hai người dọn nhà, quét dọn, sắp xếp từng món vào tủ, đến tối mới mệt mỏi nằm vật ra giường.
Giang Khắc thở dài nhớ tới căn hộ ở Tinh Vân Phường:
– Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của chúng ta. Căn kia quanh năm chỉ ở được một hai tháng, lần nào rời đi cũng tiếc.
Đường Diệc Ninh nắm tay anh:
– Cố thêm một năm rưỡi nữa, chờ anh tốt nghiệp, ta lại dọn về đó.
Năm làm việc thứ ba của Giang Khắc bắt đầu sau lần chuyển nhà này.
Cấp trên ở Hối Mang biết anh sẽ được điều về tổng bộ sau một năm rưỡi nữa nên theo chỉ đạo của Lý Quốc Bình, bắt đầu bồi dưỡng Giang Khắc. Anh được thăng chức tổ trưởng, có vài cấp dưới.
Mới 28 tuổi.
Sau khi làm tổ trưởng, Giang Khắc mới hiểu sự khó khăn của Triệu Hải Đào trước kia. Hồi đó ở Phong Thắng, anh chỉ làm phần việc của mình, thỉnh thoảng còn thấy sếp sắp xếp không hợp lý, hay tranh cãi. Giờ phải nhìn toàn cục, mới hiểu được cái gọi là “thân bất do kỷ”.
Một số đối tác thật sự rất phiền, một số cấp dưới thì mãi không hiểu việc.
Giang Khắc không thiếu năng lực chuyên môn, nhưng cần học kỹ năng nhìn nhận tổng thể, giao tiếp với cấp trên – cấp dưới, học quản lý nhân sự, cách nói chuyện và xử lý tình huống.
Anh dần hiểu vì sao Lý Quốc Bình lại muốn anh học MBA.
MBA dạy các môn quản lý, marketing, tài chính, chiến lược, nhân lực... Bạn học có đủ độ tuổi, nhiều người tốt nghiệp trường danh tiếng, đang là quản lý cấp trung trong các công ty.
Họ ăn mặc chỉn chu, tư duy sắc bén, lời nói nhẹ nhàng nhưng hài hước, ai cũng có phong thái riêng, xử lý việc đâu ra đấy – đúng là những tinh anh của ngành.
Giang Khắc thu lại sự cao ngạo, không còn cố chấp, bắt đầu trò chuyện nhiều hơn sau giờ học, quan sát cách họ tư duy, nói chuyện, hành xử.
Đường Diệc Ninh nói mấy người đó là “đại lão”, Giang Khắc nghĩ: “Phải học theo.”
Anh như miếng bọt biển, không chỉ hấp thu kiến thức chuyên ngành mà còn rèn luyện mình trong tập thể, học cách lắng nghe, thấu hiểu và đặt mình vào vị trí người khác. Là người trẻ tuổi nhất lớp, lại đẹp trai, anh được mọi người quý mến, thậm chí có vài chị gái muốn mai mối cho anh.
Giang Khắc chỉ cười đáp:
– Muộn rồi, tôi đã có chủ, cưới ba năm rồi.
——
Đường Diệc Ninh chưa được thăng chức, vẫn ở phân xưởng, nhưng bắt đầu tính đến việc quay lại Tiền Đường.
Năm thứ ba là năm cuối cùng Mạc Huệ Thanh ở lại Quảng Châu. Cô nói chuyện với từng nhân viên, hỏi định hướng sự nghiệp tương lai.
Trần Kiện và Vạn Lệ Mai đã cưới, mua nhà ở Gia Hòa, nói rõ sẽ không về Tiền Đường.
Đỗ Xuân Cường cũng vậy, anh nói dù sau này có được đề bạt hay không, cũng sẽ phát triển ở Quảng Châu, một phần vì bạn gái anh là người Quảng Đông, hai người đã tính chuyện lập gia đình ở đây.
Lục Tiêu và Trương Cầm sẽ về Tiền Đường trước Tết. Còn Đường Diệc Ninh vì lịch học của Giang Khắc nên sẽ ở lại thêm nửa năm.
Sau hơn hai năm quản lý, Mạc Huệ Thanh hiểu rõ năng lực và tính cách của từng người. Cô nghĩ đến việc ai sẽ thay mình sau khi rời đi, ai có thể tiếp tục dẫn dắt bộ phận nghiệp vụ ổn định.
Trần Kiện và Vạn Lệ Mai còn cần rèn luyện, Đỗ Xuân Cường quá trẻ. Mạc Huệ Thanh tính đến việc tuyển một người ngoài làm giám đốc, nhưng cuối cùng đặt kỳ vọng lên một “lão làng”.
Một người tên là Hạ Phát Tài, 35 tuổi, nam, tên nghe quê nhưng trông rất trí thức, đeo kính, được mọi người thân thiết gọi là “Tài ca”.
Hạ Phát Tài làm ở Xưởng Kim đã tám năm, trước khi Mạc Huệ Thanh tới, anh đã là “dòng nước trong” giữa một bãi lầy cũ kỹ – luôn chăm chỉ kiếm tiền nuôi gia đình.
Anh điềm tĩnh, ít nói nhưng làm nhiều, xử lý việc khách hàng giao rất ổn thỏa. Hạ Phát Tài từng nói với Mạc Huệ Thanh, vợ anh sinh đôi, nuôi con tốn kém nên cần kiếm nhiều tiền, nhưng anh không muốn vì tiền mà làm trái lương tâm.
Mạc Huệ Thanh có con mắt nhìn người. Ngay năm đầu đã cất nhắc anh lên tổ trưởng. Sau hơn hai năm, thành tích của anh rất nổi bật, nhân viên đều phục.
Mạc Huệ Thanh bèn gọi anh đến nói chuyện, nói mình định giao lại chức giám đốc nghiệp vụ cho anh, dẫn anh một năm rồi bàn giao. Hạ Phát Tài nghe xong sững sờ tại chỗ.
Cô nói:
– Tiểu Hạ, sau khi tôi về Tiền Đường, Tiểu Đường sẽ ở lại nửa năm, giúp anh, tôi cũng yên tâm. Trong thời gian đó, anh có thể tuyển một trợ lý, để Tiểu Đường hướng dẫn. Hy vọng chúng ta hợp tác thuận lợi. Về sau, tôi sẽ qua đây mỗi một hai tháng. Anh phải tự tin, tôi tin anh sẽ làm tốt.
Hạ Phát Tài kích động đến mức suýt bật khóc, không ngờ mình lăn lộn bao năm trong ngành sản xuất khóa kéo mà cũng có ngày được ra mặt.
Ngay cả Đường Diệc Ninh, Mạc Huệ Thanh cũng nói chuyện thân thiết với cô. Đường Diệc Ninh giờ đây đã hiểu về ngành khóa kéo đến mức không thể hiểu hơn, chẳng còn sợ chuyện giao tiếp với khách hàng, hai tay xoa vào nhau, hăm hở muốn làm nghiệp vụ.
Mạc Huệ Thanh không dội gáo nước lạnh vào sự tích cực ấy, mà bảo cô chuẩn bị sẵn sàng, sau khi về lại Tiền Đường thì đi làm nhân viên kinh doanh, làm một năm, nhiều nhất là hai năm, sẽ không khó để được thăng chức tổ trưởng.
Đường Diệc Ninh hớn hở gật đầu: “Vâng chị Mạc! Em sẽ cố gắng!”

Một chiều thứ Bảy tháng Năm, Giang Khắc tan lớp, khoác ba lô đi xuống lầu. Có một anh bạn cùng lớp gọi với theo: “Khắc Nhi, tối nay bọn anh đi ăn lẩu, cậu có đi không?”
“Khắc Nhi” – cái biệt danh này không rõ ai là người đầu tiên gọi, Giang Khắc chưa bao giờ đề cập đến, nhưng trong lớp, các anh chị đều bắt đầu gọi như vậy, khiến cậu nhớ đến Đậu Quân và Triệu Hải Đào.
Giang Khắc do dự nói: “Vợ tôi chiều nay đi làm ở ngoài, bảo sẽ đến đón tôi sau khi tan học, hai vợ chồng đã hẹn ăn cơm với nhau rồi.”
“Còn nói là tan học? Cậu tưởng mình là học sinh tiểu học à?” Anh bạn cười sặc sụa. “Vợ cậu đến thì cùng đi luôn, quen nhau cả năm rồi mà bọn tôi còn chưa gặp cô ấy, giấu kỹ ghê!”
Đúng lúc đó, ở chỗ rẽ dưới cầu thang có một cái đầu ló ra – tóc dài buộc đuôi ngựa, khuôn mặt trắng hồng rạng rỡ, đôi mắt to đen nhánh sáng ngời, mặc váy liền màu vàng tươi, cả người như một mặt trời nhỏ.
Cô ngẩng mặt, tay vung vẩy chùm chìa khóa xe, cười rạng rỡ gọi: “Giang Khắc! Tan học rồi à?”
Giang Khắc: “……”
Anh bạn kia cười ầm lên, vỗ lưng Giang Khắc một cái: “Ha ha ha ha ha! Xinh thế này thì đúng là đáng giấu thật!”
Đường Diệc Ninh có hơi ngượng, trong bụng lại nghĩ: Mình hai bảy tuổi rồi đấy, đâu còn là tiểu cô nương nữa?
Giang Khắc đi tới bên cô, nắm tay hỏi: “Bạn anh bảo tối nay đi ăn lẩu, rủ cả vợ chồng mình theo, em đi chứ?”
Đường Diệc Ninh nhìn người bạn kia rồi lại nhìn Giang Khắc, gật đầu dứt khoát: “Đi chứ.”

Giang Khắc học ở khu giảng đường MBA Đại học Trung Sơn, gần hồ Tùng Viên trong trường. Đường Diệc Ninh đã đến mấy lần, mỗi lần đều một mình đi dạo quanh trường trong lúc chờ Giang Khắc tan lớp, rồi hai người tay trong tay đi ra bãi đỗ xe.
Khuôn viên đại học luôn có một bầu không khí yên tĩnh và tri thức. Đường Diệc Ninh bước chầm chậm trên con đường rợp bóng cây, nhìn những sinh viên trẻ trung nhiệt huyết, lại nhớ về thời đại học của mình và Giang Khắc.
Cô không mấy khi đến trường A Đại, Giang Khắc cũng chẳng bao giờ ghé qua Tiền Công Đại. Khi đó họ luôn vội vàng, chẳng có cơ hội thưởng thức phong cảnh trường học, ngày nào cũng bươn chải với công việc. Những khoảnh khắc tay trong tay tản bộ trong sân trường như hiện tại, trong hồi ức của họ chưa từng tồn tại.
Nhiều năm sau, ở nơi xa xôi như Quảng Châu – Đại học Trung Sơn, tiếc nuối ấy được bù đắp.
“Em hôm trước vừa trò chuyện với Chương Nhất Cách.” Đường Diệc Ninh nhớ đến người bạn cũ, quay sang nói với Giang Khắc, “Anh ấy học cả đại học lẫn cao học ở đây, chắc anh ấy cũng ko nghĩ đến, anh ấy và anh sau này lại thành bạn cùng trường.”
Giang Khắc đã lâu không nghe tin tức gì từ Chương Nhất Cách, liền hỏi: “Em vẫn còn giữ liên lạc với anh ta à?”
Đường Diệc Ninh đáp: “Hôm trước em đăng vài tấm ảnh chụp ở đây lên vòng bạn bè, anh ấy thấy rồi vào nhắn tin vài câu.”
Giang Khắc nhớ tới đứa bé tên Phi Phi, càng thêm tò mò về tình hình của Chương Nhất Cách: “Anh ta kết hôn chưa?”
“Kết hôn rồi.” Đường Diệc Ninh cười rạng rỡ. “Với cô Diệp đấy, anh đoán xem cô ấy lớn hơn anh ta bao nhiêu tuổi?”
Giang Khắc đã quên mặt Diệp tiểu thư, chỉ nhớ mang máng dáng người nhỏ nhắn, đầu tròn, ăn mặc thời thượng. Anh thật thà: “Không đoán ra.” Rồi hỏi tiếp: “Mà sao em lại tám chuyện với anh ta mấy chuyện đó?”
“Em thích hóng mà.” Đường Diệc Ninh cười hì hì, “Anh ấy nói hồi đó thi vào đây là vì cô Dipeej, lúc ấy cô ấy học cao học, hơn anh ấy tận năm tuổi.”
Giang Khắc ngạc nhiên: “Hơn năm tuổi á? Không nhìn ra luôn ấy.”
“Thật chứ? Em cũng thấy vậy.” Đường Diệc Ninh cảm thấy Chương Nhất Cách đúng là gan dạ. Nhớ tới buổi xem mắt năm xưa của hai người họ, khi ấy anh ấy nói trong lòng có người khác… Tình cảm ấy đúng là trắc trở.
Ngoài Chương Nhất Cách, bạn bè cũ của Đường Diệc Ninh cũng lần lượt kết hôn: Khải Huân với Tiểu Mang sắp sinh con, cao mỹ Đình cùng HR Chu Văn ở văn phòng Tiền Đường cũng đã bước vào hôn nhân. Còn có – Ngô Đan Na.
Ngô Đan Na tổ chức lễ cưới với bạn trai ở quê dịp Tết Âm Lịch. Cô thi đỗ biên chế, chồng là giáo viên trung học. Cả hai thu nhập không cao nhưng công việc ổn định, đã mua được một căn nhà cưới nho nhỏ, vay mua nhà dùng công quỹ hỗ trợ. Cuộc sống về sau chắc chắn sẽ yên ổn.
Đường Diệc Ninh và Giang Khắc về quê uống rượu mừng, gặp lại Phan Lôi và chồng.
Phan Lôi đã là mẹ của một bé gái, nói rằng cô và chồng định sinh thêm một đứa nữa.
“Không phải trọng nam khinh nữ đâu nhé! Không phải đòi đẻ con trai!” – Phan Lôi vội giải thích khi Đường Diệc Ninh còn chưa hỏi gì.
Dĩ nhiên Đường Diệc Ninh sẽ không hỏi, nhưng cô biết chồng Phan Lôi là con một, sau này sẽ thừa hưởng khối tài sản lớn. Liệu cha mẹ chồng có tạo áp lực không? Ai biết được…
Trong lúc mời rượu theo từng bàn, Ngô Đan Na mặc hỉ phục đỏ thẫm cùng chồng bước đến bàn của Đường Diệc Ninh. Cô cụng ly với họ, chân thành nói: “Na Na, chúc mừng nhé.”
Ngô Đan Na cười rất hạnh phúc: “Cảm ơn cậu.”
Đường Diệc Ninh tin rằng, Ngô Đan Na đã thật sự bước ra khỏi đoạn tình cảm rối ren năm xưa.
Vưu Đạt vẫn còn độc thân.
Anh vẫn đang điều hành trạm giao hàng “Đạt Đạt”, thuê hai người làm cùng, mấy năm nay đã bỏ ra không ít tâm sức. Trừ dịp Tết Âm lịch được nghỉ, quanh năm đều không có ngày nghỉ đúng nghĩa, toàn là những đồng tiền cực nhọc.
Nhưng có bỏ ra thì có thu lại. Cuối năm tính toán, tuy thu nhập không đến mức phát tài, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với làm thuê trong đơn vị. Mỗi năm anh còn trả cho Giang Khắc ba vạn, đến đầu năm nay đã trả hết nợ.
Có lần Giang Khắc đến trạm tìm Vưu Đạt ăn cơm, hai người đàn ông vẫn ngồi xổm ở cửa như xưa, bên chân là chú chó nhỏ Phúc Bảo ngoan ngoãn nằm im.
Vưu Đạt đưa màn hình tích lũy doanh thu cho Giang Khắc xem, nói mục tiêu của anh là trước 30 tuổi có thể mua nhà. Một căn hộ 30m² là đủ, nhưng giá cũng đến trăm vạn, tiền đặt cọc cần 30 vạn.
Giang Khắc nói: “Lúc đó nếu thiếu tiền, tôi cho cậu mượn, không tính lãi, cứ từ từ trả.”
Vưu Đạt kẹp điếu thuốc, cúi đầu bật cười khẽ, rồi lại lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Mẹ kiếp, tao chỉ muốn có một cái nhà.”
________________________________________
Tết Quốc khánh năm ấy, Giang Khắc và Đường Diệc Ninh cùng nhau về Tiền Đường thăm người thân, sau kỳ nghỉ thì đón bố mẹ cô – Đường Lỗi Phong và Vi Đông Dĩnh – lên Quảng Châu tránh rét.
Giang Khắc thuê một căn hộ nhỏ, hai phòng ngủ, một phòng hướng nam, một phòng hướng bắc. Anh nhường phòng chính hướng nam có ban công sáng sủa cho bố mẹ vợ, còn đặc biệt mua một chiếc ghế mây êm ái vì biết cha vợ thích ngồi ban công uống trà đọc báo.
Ngày thường Đường Diệc Ninh vẫn ở ký túc xá, chỉ cuối tuần mới về thăm nhà, căn phòng thuê tạm thời trở thành “một nhà ba người”. Giang Khắc từ đó sống cuộc sống “đưa tay có áo mặc, há miệng có cơm ăn”.
Bữa sáng mỗi ngày phong phú không trùng nhau: cháo, mì, sủi cảo, hoành thánh, bánh rán, quẩy… Có hôm Vi Đông Dĩnh tự nấu, có hôm bà dậy sớm ra ngoài mua về. Bà không để Giang Khắc động tay, còn nói: “Con bận rộn thế, sáng cứ ngủ thêm chút, tụi mẹ quen dậy sớm rồi. Con muốn ăn gì thì nói với mẹ nhé.”
Căn hộ vốn hơi lộn xộn dần dần trở nên sạch sẽ. Trước kia Giang Khắc sống một mình, ngoài đồ lót giặt hàng ngày thì áo quần thường để dồn vài ngày mới giặt. Nhưng từ khi bố mẹ vợ đến, anh chẳng còn cơ hội tự giặt gì, cứ ném vào sọt, vài hôm sau mọi thứ đã được xếp gọn gàng trong tủ, áo sơ mi và quần tây được ủi thẳng thớm, giày da cũng được lau sáng bóng như mới.
Bữa tối càng long trọng. Dù Giang Khắc về muộn, Vi Đông Dĩnh vẫn để phần đầy đủ, canh mặn món chay đủ cả. Có hôm còn chờ anh về để nấu đồ nóng hổi. Khi anh ăn, bà luôn ngồi cạnh, hỏi han:
“Có hợp khẩu vị không?”
“Ngày mai muốn ăn gì nào?”
“Hôm trước mẹ nói chuyện với hàng xóm, họ bảo ở đây ẩm thấp, dễ ảnh hưởng sức khỏe, nên ai cũng hay nấu canh dưỡng sinh. Mẹ đã xin vài công thức rồi, mai nấu cho con nha?”
“Con thích canh sườn hay canh dạ dày heo?”
Giang Khắc hơi hoảng. Trong trí nhớ, mẹ anh – Trịnh Phức Linh – cưng chiều Giang Khả Thông cũng y như thế. Trước đây sống cùng bố mẹ vợ cũng có Đường Diệc Ninh bên cạnh, anh nghĩ mẹ vợ đối xử tốt vì con gái bà. Nhưng giờ Diệc Ninh không có ở đây, mẹ vợ đối xử với anh còn chu đáo hơn, cảm giác được nâng niu trong lòng bàn tay khiến anh vừa không quen, vừa không dám từ chối.
Vì vậy, chỉ trong một tháng, Giang Khắc tăng tám cân.
Một đêm, trên chiếc giường lớn trong phòng phụ hướng bắc, Đường Diệc Ninh nhìn phần bụng trần mềm mềm của anh, duỗi tay chọc nhẹ, giận dữ hỏi: “Cơ bụng của anh đâu rồi?!”
Giang Khắc câm nín.
Cô nhào tới véo tai anh: “Em đã dặn rồi đúng không? Phải giữ dáng, dưỡng da, bảo vệ đường chân tóc! Không được thành ông chú béo bụng! Ngoài chân tóc ra, hai cái kia đâu hết rồi?”
Giang Khắc cố cãi: “Anh bôi kem chống nắng! Còn đắp mặt nạ nữa!”
“Anh có cân không? Một trăm bốn mươi cân đúng không?”
“Không có!” Anh chết cũng không nhận, “Nhiều lắm là một trăm bốn thôi!”
“Không thể nào! Em đâu phải không biết anh nặng 140 cân trông thế nào!”
Giang Khắc lúng túng. Thật ra hôm trước mặc quần jean cảm thấy eo hơi chật, liền đi cân thử ở hiệu thuốc – hơn 150 cân thật…
Anh ôm lấy cô, nghiêm túc hỏi: “Nếu anh béo, xấu rồi, em không còn yêu anh nữa phải không?”
Diệc Ninh im lặng.
“Thật sao?” Anh có phần chua chát, “Ai mà chẳng già đi. Giang Nhạc Sơn với Giang Nhạc Hà hồi trẻ cũng soái lắm, giờ già rồi, chẳng ai còn giữ được dáng. Họ tuy không béo, nhưng chắc chắn sẽ có nếp nhăn, sẽ xấu đi.”
Cô nhìn bộ dạng anh đang gào lên, bỗng cười khúc khích, hôn lên má anh, nói: “Biết rồi, ai mà chẳng già đi, em cũng vậy. Em chỉ đùa với anh thôi, mà anh lại tưởng thật.”
Giang Khắc nghiêm túc: “Tuổi này rồi, trao đổi chất đã chậm hơn trước. Anh sắp 29, hồi trẻ ăn mãi không béo, giờ bị mẹ anh mỗi ngày nhét đầy thịt cá, rồi đủ loại canh, mỗi bữa hai bát. Lại không có thời gian đi gym. Em nói anh phải làm sao đây?”
Anh nói mà ấm ức, khiến cô cười không chịu nổi: “Được rồi, mai em nói mẹ, bảo bà đừng nuôi anh như heo nữa.”
“Anh biết bà tốt với anh, thật sự rất cảm động. Mỗi ngày về nhà ăn được cơm nóng là rất hạnh phúc.” Giang Khắc chắp tay, “Nhưng xin bà bớt làm món, đừng ngày nào cũng nấu canh. Có lúc anh thấy mình giống bà đẻ ở cữ, uống canh để lợi sữa ấy.”
Đường Diệc Ninh cười đến không ngớt.
Bên ngoài vang lên tiếng ho khan, hai người nín thở lắng nghe, chắc là Đường Lỗi Phong ra nhà vệ sinh, tiếng ho như nhắc họ: Khuya rồi, còn cười lớn thế!
Chờ không còn động tĩnh, Giang Khắc lại ôm Đường Diệc Ninh, cô véo bụng anh: “Kỳ thật nhéo cũng đã tay lắm đó ~”
“Anh sẽ lấy lại cơ bụng!” Anh thề phải giảm cân trước khi quay về Tiền Đường.
Đùa chứ, còn chưa chụp ảnh cưới cơ mà!
Mùa đông năm ấy, Vi Đông Dĩnh và Đường Lỗi Phong tận hưởng ánh nắng phương Nam, mỗi ngày đi dạo trong khu, tắm nắng, chuyện trò với hàng xóm.
Bà hàng xóm ở căn hộ bên cạnh cứ tưởng họ là bố mẹ Giang Khắc, vì thấy ba người thường xuyên ra vào cùng nhau, nói cười rôm rả. Bà còn quả quyết: “Mắt mũi giống ba, miệng cằm giống mẹ, đẹp trai ghê!”
Không ai vạch trần. Đến cuối tuần, bà gặp Đường Diệc Ninh, hồ hởi hỏi: “Đây là con dâu của anh chị à?”
Diệc Ninh ngơ ngác, Vi Đông Dĩnh lại vui vẻ đáp: “Đúng vậy, con dâu tôi đó. Chị thấy nó giống tôi không?”
Bà hàng xóm ngắm kỹ mặt Diệc Ninh, lắc đầu: “Không giống, con trai chị mới giống chị.”
Đường Diệc Ninh: “?”
Tết Âm lịch năm đó, cả nhà bốn người ở lại Quảng Châu. Đường Diệc Ninh mua câu đối và chữ Phúc dán lên cửa căn hộ nhỏ, mang đến không khí rộn ràng lễ Tết.
Đó là cái Tết cuối cùng họ đón ở Quảng Châu, cũng là cái Tết đầu tiên đón ở nơi xa quê.
Mạc Huệ Thanh, Lục Tiêu và Trương Cầm đã sớm dọn hành lý, lái xe về Tiền Đường, kết thúc ba năm công tác biệt phái ở Quảng Châu. Đầu xuân, Đường Diệc Ninh bắt đầu làm trợ lý cho Hạ Phát Tàu
Tuy Hạ Phát Tài không sắc bén như Mạc Huệ Thanh, nhưng anh có ý chí và nguyên tắc, điều này khiến Diệc Ninh rất yên tâm, cho rằng Mạc tỷ nhìn người thật chuẩn.
Cô cũng bắt đầu tưởng tượng về công việc và cuộc sống khi trở lại Tiền Đường cùng Giang Khắc.
TV đang đếm ngược chương trình Giao thừa. Đường Lỗi Phong uống trà, Giang Khắc và Vi Đông Dĩnh bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa tất niên.
Đường Diệc Ninh nhảy vào, tay trái ôm mẹ, tay phải ôm Giang Khắc, thò đầu hỏi: “Tối nay có món ngon gì đấy?”
Giang Khắc gắp một con tôm vừa chiên muối tiêu bỏ vào miệng cô. Diệc Ninh nóng bỏng miệng, dùng tay quạt liên hồi.
Giang Khắc vội lo lắng: “Em ngốc à? Nóng thế mà cũng ăn?”
“Không thể lãng phí!” Cô cố nuốt tôm xuống, Giang Khắc yên tâm hơn, véo trán cô: “Ra ngoài chơi đi, đừng làm loạn.”
“Muốn hôn cơ ~” Diệc Ninh ngẩng mặt.
Anh nhìn mẹ, ra hiệu: Có bà ở đây đó!
Diệc Ninh chu môi giận dỗi.
Vi Đông Dĩnh giả vờ điếc, tiếp tục thái rau nghiêm túc.
Cuối cùng Giang Khắc đành cúi đầu hôn nhẹ, còn li.ếm luôn mấy hạt tiêu ở khóe miệng cô. Diệc Ninh thỏa mãn, như trẻ con reo lên rồi chạy ra khỏi bếp.
“Càng sống càng quay lại như hồi nhỏ,” Vi Đông Dĩnh lắc đầu, “Trước đây còn là cô gái trầm tĩnh, mấy năm nay không biết sao, cả ngày nhí nha nhí nhố.”
Giang Khắc cười: “Thật ra Ninh Ninh vốn hoạt bát thế mà.”
“Đó là hồi nhỏ.”
“Bản tính cô ấy như vậy.” Anh nói, “Con thích cô ấy như vậy. Mong cô ấy luôn vui vẻ như thế.”
Vi Đông Dĩnh nhìn anh: “Thật ra, bản tính của con… cũng là như bây giờ.”
Giang Khắc ngẩn ra, không hiểu.
Bà bèn nhắc nhở: “Tôm của con kìa! Cẩn thận không thì tiêu khét!”
Anh vội vàng vớt tôm ra khỏi chảo. Ngoài cửa sổ, pháo hoa rực sáng. Trong phòng khách, Đường Diệc Ninh gọi ba ra ban công xem cùng.
Đêm giao thừa, cả nhà sum vầy. Giang Khắc mặc tạp dề đứng trong bếp, nhớ đến lời mẹ vợ mới nói, cúi đầu bật cười, gắp một con tôm bỏ vào miệng, khẽ lẩm bẩm:
“Chắc là… đúng thế thật.”
【Phiên ngoại 1: Quảng Châu】— Hết. 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.