Giang Khắc đã chặn hết liên lạc với những người đó, từ đó không còn nhận cuộc gọi nào từ Giang Nhạc Hà, cũng chẳng đoái hoài đến sống chết của Giang Khả Thông.
Từ rất lâu trước đây, anh đã cho rằng Giang Khả Thông là kẻ bị Trịnh Phức Linh nuông chiều đến mức thành phế nhân. Khoảnh khắc rực rỡ duy nhất trong đời hắn là lần thi đỗ kỳ thi dân lập nọ, khi ấy Trịnh Phức Linh suýt nữa thì đốt pháo ăn mừng. Ngay cả Giang Khắc khi đó cũng ngỡ rằng Giang Khả Thông sẽ “cá chép hoá rồng”, nhưng rốt cuộc A Đấu vẫn là A Đấu, không thể vực dậy.
Vài ngày sau, Giang Như Tâm gọi cho Giang Khắc trong lúc vẫn đang nén nỗi đau mất mẹ, nói rằng bác trai và bác gái đang rao bán nhà.
Giang Khắc hỏi:
– Ba em vay tiền của họ à?
Giang Như Tâm đáp:
– Ba nói mấy năm gần đây mẹ bị bệnh, tốn rất nhiều tiền chữa chạy, giờ không vay nổi nữa, nên họ cho luôn ba ba ba vạn, nói không cần trả lại.
Giang Khắc thầm nghĩ, quả nhiên là diễn xuất của Giang Nhạc Sơn. Trong tay ông ta chắc chắn có tiền, lương cũng không thấp, chỉ là không muốn cho vay. Ba vạn đó xem như là cái giá cắt đứt 60 năm tình huynh đệ. Việc Thẩm Oánh Thật bệnh nặng hai năm là sự thật, người ngoài cũng không tiện trách móc, Giang Nhạc Sơn lại chẳng phải lo chuyện đòi nợ.
Giang Khắc cũng có tiền. Sau hai năm làm việc tại Quảng Châu, anh và Đường Diệc Ninh chi tiêu rất hợp lý, không tằn tiện đến mức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-duong-da-ket-hon-chua-sinh-con/2784788/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.