Cho đến đầu tháng Chín, Đường Diệc Ninh vẫn kiên trì làm việc, mỗi ngày tự lái xe đi gặp khách hàng.
Nguồn khách của cô gồm một phần do Trình Quyên chuyển giao, một phần từ hội chợ triển lãm, một phần do người khác giới thiệu và phần còn lại là khách do cô chủ động tìm kiếm.
Năm nay, cô được giao chỉ tiêu doanh số là 1 ngàn 200 vạn. Vì sắp đến thời điểm nghỉ sinh, các khách hàng sẽ được tạm thời bàn giao lại cho Trình Quyên chăm sóc, nên cô tranh thủ mấy tháng trước gắng sức chạy đơn, cố gắng tạo nền tảng tốt cho doanh số cả năm.
Đến những tháng cuối thai kỳ mà vẫn phải tất bật như vậy, Đường Diệc Ninh cảm thấy cơ thể ngày một mệt mỏi, thường xuyên kiệt sức vào buổi chiều, hai chân cũng bắt đầu sưng. May mắn là sau khi về nhà, cô có thể nghỉ ngơi đầy đủ, Giang Khắc và mẹ thay nhau chăm sóc cẩn thận.
Giang Khắc thường nằm cạnh bụng vợ để “giao tiếp” với bé Giang Thản Nhiên. Anh tò mò nhìn bụng cô chỗ này nhô lên một chút, chỗ kia lại nhô lên một chút, rồi ghé sát vào hỏi:
“Bé lại đá em à?”
Đường Diệc Ninh nằm nghiêng lười biếng, nắm lấy tay anh, “Ừ” một tiếng.
Cô kiểm soát cân nặng rất tốt, hy vọng sinh thường, nhưng trong lòng vẫn sợ, sợ đau. Cô nghe nói sau khi mở ba phân thì có thể tiêm giảm đau, bèn nói với Giang Khắc:
“Em muốn sinh không đau.”
Giang Khắc gật đầu: “Được.”
“Anh ký tên nhé.”
“Ừ, để anh ký.”
Cô cười ranh mãnh: “Đến lúc đó anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-duong-da-ket-hon-chua-sinh-con/2784793/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.