Còn trong chiếc xe đang lao nhanh kia, đúng lúc đó Lệ Hàn Quân nhìn về phía sau qua gương chiếu hậu, vừa hay thấy cảnh tượng Dung Thành và Hứa Vy Lương đang ôm nhau.
Là kiểu quan hệ cấp trên và cấp dưới ư?
A...
Sau khi Hứa Vy Lương dặn dò trợ lý xử lí xong chuyện về đám phóng viên thì lại quay về bệnh viện thêm lần nữa, sau khi cởi bỏ chiếc váy màu đen bó sát ra, cô mới phát hiện vết thương lại rỉ ra những tia máu.
Đêm đã khuya, cô nhờ y tá thay thuốc giúp cô.
Có chút đau đớn.
Y tá luôn miệng căn dặn cô phải tĩnh tâm chăm sóc, vết thương bị nứt ra hết lần này đến lần khác nếu bị nhiễm trùng thì hậu quả sẽ rất khó lường. Sau khi Hứa Vy Lương nghe xong thì rất lâu sau vẫn không nói gì, nhưng trước khi y tá gần ra tới cửa thì cô lại nói một câu: “Cám ơn.”
Từ nhỏ cô đã không có mẹ, ba không thương chồng không yêu, nên sớm đã quên cái cảm giác được người khác quan tâm có tư vị gì rồi…
Reng reng.
Điện thoại đặt một bên đột nhiên rung lên.
Cô lướt màn hình, từng hình ảnh đập vào mắt.
Có bức trần trụi vô cùng, có bức là cảnh giường chiếu, toàn bộ là hình ảnh Lệ Hàn Quân và Hứa Uyển, có cái hắn nhắm mắt ôm Hứa Uyển, cũng có cái Hứa Uyển nép vào hắn như con chim nhỏ rồi nhìn khuôn mặt khi ngủ của hắn với ánh mắt đầy gợi tình…
Người chụp hình cũng nhất định là một người rất biết bắt cảnh, lại có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-em-the-gioi-khong-co-anh/559195/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.