Vậy thì, đúng là Giang Chu?
Tôi hoàn hồn, lại nghe thấy Giang Chu nói: “Chu Tư Nhiễm, em có thể rút tay về không?”
“À.”
Tôi ra vẻ bình tĩnh, kìm nén nhịp tim đang đập dữ dội, im lặng rút tay lại.
Chúng tôi sóng vai nhau ra WC ở hành lang, tôi trộm đánh giá anh ấy, tìm chủ đề nói chuyện.
“Bác sĩ Giang, anh cũng tới hát Karaoke à?”
“Ừm.”
“Cùng bạn bè à?”
“Một mình thôi.”
Một mình đi hát ở KTV? Tôi ngẩn người, đúng là nhã hứng hay.
Khi nói chuyện, chúng tôi đã đi gần tới cửa phòng, xuyên qua lớp cửa kính, tôi mơ hồ có thể thấy hai người bên trong kia đang đường mật ngọt ngào với nhau.
Vừa mới bị bọn họ k1ch thích, cảm giác nghẹn khuất lần thứ hai lại nảy lên trong lòng, nương theo men say, tôi túm chặt tay áo bác sĩ Giang.
Hơn nữa, lần này tôi không gọi sai nữa rồi.
“Bác sĩ Giang, anh có thể diễn kịch với em không?”
Anh hơi hơi nhướng mày: “Diễn gì thế?”
“Bạn trai.”
Vào khoảnh khắc Giang Chu kinh ngạc gật đầu kia, tôi nắm lấy tay anh ấy rồi đẩy cửa đi vào.
Tôi kéo Giang Chu, cố ý ngồi ở bên cạnh Du Du, dùng khuỷu tay đẩy cô nàng một chút, sau đó ghé vào tai cô ấy nói nhỏ: “Bà chị này, so sánh thử xem?”
Cô ấy khó hiểu: “So cái gì?”
“So với bạn trai của bất kỳ ai khác cũng đều đẹp trai hơn.”
Tôi nói rõ từng câu từng chữ, có vẻ cực kỳ đắc ý.
Nhớ lại tình tỷ muội giả dối của chúng tôi, từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-gai-an-phai-nam-doc/416782/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.