🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sắp đến cuối kỳ, Trình Thủy bắt đầu tìm phòng.”

Thuê phòng là chuyện rắc rối, cô ấy đi xem mấy tiểu khu gần trường học một vòng trước, rồi nhờ đàn chị giới thiệu mà theo dõi một trang cho thuê nhà địa phương khá uy tín. Trên đó có đủ loại thông tin về phòng trọ, được cập nhật mỗi ngày.Trước kỳ nghỉ hè, trong nhóm lớp có gửi thông tin đội khám bệnh từ thiện chiêu mộ thành viên, chủ nhiệm khuyến khích mọi người đăng ký.

Cuối tuần Triệu Thương Thương đi xem phòng với Trình Thủy, “Cậu định cuối kỳ sẽ chuyển đi hả?””Cậu có từng nghĩ sẽ để tóc dài chưa?

“Cũng không vội, tớ tìm xem có chỗ nào ổn không, nếu thương lượng tốt thì sau khai giảng có thể trực tiếp chuyển qua.” Trình Thủy nói.”

Bây giờ thời gian livestream của Trình Thủy ngày càng nhiều, cần một không gian nhỏ yên tĩnh của riêng mình.Hơi nóng bốc lên cuồn cuộn, cô ăn đến mức đầu mũi rịn mồ hôi.

Thêm nữa bạn cùng phòng lúc trước chuyển ra ngoài ở với bạn trai bây giờ đã chia tay, người bạn ấy thông báo sẽ chuyển về ký túc xá. Vì để không ảnh hưởng đến bạn cùng phòng, cả hai bên đều không bị làm phiền, việc chuyển ra ngoài là giải pháp tốt nhất đối với Trình Thủy.” Trình Thủy nói, “Bây giờ tớ livestream có thể kiếm được không ít, sau này sẽ còn kiếm được nhiều hơn.

Trình Thủy và Triệu Thương Thương xem liên tiếp ba nơi, hai căn trước đều là thuê chung với người khác, chia tiền ra thì không đắt. Căn cuối cùng là nhà một

 

phòng ngủ một phòng khách cho một người, vị trí địa lý tiện lợi, giá cả cũng hợp lý, có điều ánh sáng không tốt, phơi quần áo cũng không tiện.”

Tóm lại cũng không quá hài lòng, vẫn phải tìm thêm.Ngày mai thi xong môn cuối cùng, chiều ngày kia sẽ xuất phát, địa chỉ là một huyện nhỏ tên Sam Nguyên nằm bên cạnh tỉnh lân cận, phải đi mười hai ngày, gần nửa tháng.

Đến trưa, hai người đi ăn bún Quá Kiều gần đó.Chương 77: “Chuyện gì em cũng muốn nói với anh.

Quán ăn buôn bán khá tốt, Trình Thủy vừa chờ bún vừa trả lời tin nhắn, vừa có một người môi giới gửi cho cô ấy hai căn nhà trên WeChat. Hôm nay đã mệt lắm rồi nên cô không muốn chạy qua xem nữa, bèn hẹn ngày khác.” Trình Thủy gãi đầu.

Trình Thủy cúi đầu ăn bún, mấy sợi tóc mai vểnh lên, suýt nữa chạm vào tô nước dùng, Triệu Thương Thương vén ra giúp cô ấy, quan sát rồi nói: “Có phải cậu nên cắt tóc rồi không?””

Trình Thủy ôm lấy bát sứ lớn húp nước dùng, nuốt hết rồi nói: “Ngày càng dài nhanh, tớ mới cắt tháng trước.””

Tóc cô ấy cứng nhưng không khô xơ, màu thiên về nhạt, ánh vàng.Thỉnh thoảng, cô ấy còn bị nhầm là một cậu trai nhỏ có gương mặt thanh tú.

Hồi nhỏ trông như bị suy dinh dưỡng, ba cô kiên trì cho uống thực phẩm bổ sung dinh dưỡng suốt một năm, nhưng cũng chẳng cải thiện được bao nhiêu.”Được.

Triệu Thương Thương đã quên Trình Thủy bắt đầu để kiểu tóc này từ lúc nào, trong ấn tượng của cô, dường như Trình Thủy luôn buộc một chỏm nhỏ sau đầu, tóc không dài không ngắn, hơi trung tính. Thỉnh thoảng, cô ấy còn bị nhầm là một cậu trai nhỏ có gương mặt thanh tú.Cô nói xong thì xấu hổ, “Em lớn vậy rồi mà còn như con nít, có hơi mất mặt.

“Cậu có từng nghĩ sẽ để tóc dài chưa?” Triệu Thương Thương hỏi.Phía sau mũi đã đóng vảy, viêm mũi vẫn xảy ra hàng năm.

“Không tiện gội.” Trình Thủy gãi đầu.Trình Thủy nghe vậy cũng bật cười.

Từ nhỏ cô ấy đã sợ phiền phức, sợ phiền ba mẹ, cũng sợ phiền chính mình, nên dần dần thành thạo “nghệ thuật qua loa”. Ăn uống qua loa, có đồ ăn hay không cũng chỉ xới bừa vài miếng. Mặc quần áo qua loa, tùy tiện mặc hai lớp áo rồi trùm thêm bộ đồng phục, kéo khóa lên tận cổ. Chăm sóc bản thân cũng qua loa, tóc dài thì lười gội, thấy phiền.Bây giờ thời gian livestream của Trình Thủy ngày càng nhiều, cần một không gian nhỏ yên tĩnh của riêng mình.

Trình Thủy khi còn bé lúc nào cũng lấm lem, còn hay chảy nước mũi. Khổ nỗi cô còn bị viêm mũi dị ứng, đầu mũi bị giấy vệ sinh thô ráp chà xát đến đỏ rát, bong tróc da. Vừa bôi thuốc vừa nứt nẻ, cứ thế vật lộn suốt cả mùa xuân mà mãi không khỏi. Mãi đến lúc này, ba cô ấy mới nhận ra có gì đó không ổn, vội dẫn con gái đi bệnh viện khám.”

 

Phía sau mũi đã đóng vảy, viêm mũi vẫn xảy ra hàng năm.Quán ăn buôn bán khá tốt, Trình Thủy vừa chờ bún vừa trả lời tin nhắn, vừa có một người môi giới gửi cho cô ấy hai căn nhà trên WeChat.

Triệu Thương Thương đã tặng cô ấy một hộp khăn giấy nhân dịp sinh nhật.Thuê phòng là chuyện rắc rối, cô ấy đi xem mấy tiểu khu gần trường học một vòng trước, rồi nhờ đàn chị giới thiệu mà theo dõi một trang cho thuê nhà địa phương khá uy tín.

Lần đầu tiên dùng, Trình Thủy hơi bất ngờ vì khăn giấy rất mềm và thoải mái, ngấm trong nước cũng không nát.Căn cuối cùng là nhà một phòng ngủ một phòng khách cho một người, vị trí địa lý tiện lợi, giá cả cũng hợp lý, có điều ánh sáng không tốt, phơi quần áo cũng không tiện.

Du Mân cười cô ấy chưa thấy thế giới, mà đúng là cô ấy chưa từng thấy, cũng chưa từng dùng qua thứ gì thực sự tốt.” Triệu Thương Thương nói, “Đừng tiêu lung tung, tiết kiệm hết đi.

Cô ấy phát hiện cửa hàng nhỏ ở Thanh Sơn Phô không có bán, sau này cô ấy vô tình thấy nó được bán trong một siêu thị lớn, nhãn mác trên đó là tiếng Nhật cô ấy không hiểu. Nhân viên bán hàng giới thiệu đó là loại khăn giấy chuyên dùng cho người viêm mũi, giá cao hơn nhiều lần so với loại khăn giấy thông thường.”

Mấy năm liền Triệu Thương Thương đều giả vờ không nhớ sinh nhật rồi đột nhiên lại nhớ, nói không kịp chuẩn bị nên vẫn tặng cô ấy khăn giấy, lười suy nghĩ.Mãi đến lúc này, ba cô ấy mới nhận ra có gì đó không ổn, vội dẫn con gái đi bệnh viện khám.

Đó là món quà sinh nhật không giống quà sinh nhật nhất mà giống hàng tích trữ trong dịp săn sale 11/11.Hai người ra ngoài trường ăn lẩu chúc mừng Triệu Thương Thương thuận lợi kết thúc kỳ thi.

Trình Thủy chưa từng từ chối, cô ấy muốn nên cứ nhận thôi, từ chối chỉ làm ra vẻ khách sáo quá mức—huống hồ, Triệu Thương Thương đâu phải người ngoài. Trình Thủy: “Được.

Thói hư tật xấu không thích tắm của Trình Thủy lúc nhỏ cũng bắt đầu sửa đổi từ lúc đó, cô ấy sợ Triệu Thương Thương chê cô ấy thối rồi không chơi với cô ấy, thế nên ngày nào cô ấy cũng tắm rửa rất nghiêm túc, đánh răng cũng phải đánh năm phút. Quần áo và cặp sách đều đã cũ nhưng rất sạch sẽ.”

Đến bây giờ lên đại học, những thói quen đó được giữ lại, thậm chí bạn cùng phòng còn tưởng rằng cô ấy có bệnh sạch sẽ nhẹ.Trình Thủy mua cho cô một bình sữa chua, “Sắp đến sinh nhật cậu rồi, cậu có muốn thứ gì không, tớ mua cho cậu.

Ăn xong, hai người rời khỏi quán bún gạo, đi bộ trên vỉa hè để tiêu hóa thức ăn.”

Triệu Thương Thương còn đang suy nghĩ chuyện Trình Thủy thuê nhà, hỏi: “Cậu có đủ tiền không?”Triệu Thương Thương đã quên Trình Thủy bắt đầu để kiểu tóc

 

này từ lúc nào, trong ấn tượng của cô, dường như Trình Thủy luôn buộc một chỏm nhỏ sau đầu, tóc không dài không ngắn, hơi trung tính.

“Đủ.” Trình Thủy nói, “Bây giờ tớ livestream có thể kiếm được không ít, sau này sẽ còn kiếm được nhiều hơn.”” Triệu Thương Thương hỏi.

“Có tiền đồ nha.” Triệu Thương Thương cười.Triệu Thương Thương suy nghĩ, hình như gần đây cô không quá muốn thứ gì nên nói: “Mời tớ ăn một bữa cũng được.

Trình Thủy mua cho cô một bình sữa chua, “Sắp đến sinh nhật cậu rồi, cậu có muốn thứ gì không, tớ mua cho cậu.”Anh nói: “Anh chờ điện thoại của em.

Triệu Thương Thương buồn cười: “Cậu giống như nhà giàu mới nổi vậy.”Trình Thủy gật đầu.

Trình Thủy nghe vậy cũng bật cười.Mấy năm liền Triệu Thương Thương đều giả vờ không nhớ sinh nhật rồi đột nhiên lại nhớ, nói không kịp chuẩn bị nên vẫn tặng cô ấy khăn giấy, lười suy nghĩ.

“Cậu tiết kiệm tiền đi.” Triệu Thương Thương nói, “Đừng tiêu lung tung, tiết kiệm hết đi.””

Trình Thủy gật đầu.”

Lại qua một tuần, cuối cùng Trình Thủy cũng tìm được một căn hộ một phòng ngủ thông qua một người môi giới, người thuê nhà hiện tại sẽ chuyển đi vào cuối tháng 8, Trình Thủy sẽ chuyển đến vào tháng 9.Hôm sau thi xong, Triệu Thương Thương vừa ra khỏi phòng thi đã nhìn thấy Giang Tuần, cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn.

“Tới lúc đó tớ chuyển nhà giúp cậu.” Triệu Thương Thương nói.”Cậu tiết kiệm tiền đi.

Trình Thủy: “Được.””

Trình Thủy: “Cậu còn chưa nói muốn quà gì.””Có tiền đồ nha.

Triệu Thương Thương suy nghĩ, hình như gần đây cô không quá muốn thứ gì nên nói: “Mời tớ ăn một bữa cũng được.”Chăm sóc bản thân cũng qua loa, tóc dài thì lười gội, thấy phiền.

Trước kỳ nghỉ hè, trong nhóm lớp có gửi thông tin đội khám bệnh từ thiện chiêu mộ thành viên, chủ nhiệm khuyến khích mọi người đăng ký. Chuyện này liên quan đến tín chỉ học tập, cũng hữu ích cho việc đánh giá học bổng.Bốn người trong phòng ngủ đều đăng ký.

Bốn người trong phòng ngủ đều đăng ký.Cô ấy phát hiện cửa hàng nhỏ ở Thanh Sơn Phô không có bán, sau này cô ấy vô tình thấy nó được bán trong một siêu thị lớn, nhãn mác trên đó là tiếng Nhật cô ấy không hiểu.

Nghe nói có rất nhiều người muốn đi nên đăng ký chưa chắc sẽ được chọn.Tóc cô ấy cứng nhưng không khô xơ, màu thiên về nhạt, ánh vàng.

 

Tâm trạng của Triệu Thương Thương rất tốt, nếu được chọn thì đi, không được chọn thì về Thanh Sơn Phô nghỉ hè với Giang Tuần.”Được.

Danh sách được công bố vào ngày thứ hai đếm ngược trước khi rời trường, tên Triệu Thương Thương và Thành Đóa xuất hiện trong danh sách, Hồ Dục Uyển và Vương Hiểu Cách không được chọn.Đến bây giờ lên đại học, những thói quen đó được giữ lại, thậm chí bạn cùng phòng còn tưởng rằng cô ấy có bệnh sạch sẽ nhẹ.

Nghe giảng viên phụ trách nói những sinh viên đã đăng ký tham gia sự kiện trong kỳ nghỉ đông năm ngoái rất có thể sẽ không được chọn nữa, những học sinh chưa tham gia sẽ được ưu tiên.”Cũng không vội, tớ tìm xem có chỗ nào ổn không, nếu thương lượng tốt thì sau khai giảng có thể trực tiếp chuyển qua.

Hồ Dục Uyển và Vương Hiểu Cách đã đi trong kỳ nghỉ đông.Tóm lại cũng không quá hài lòng, vẫn phải tìm thêm.

Tối đó Triệu Thương Thương được kéo vào nhóm của đội khám bệnh từ thiện, giáo viên dẫn đội thông báo thời gian và địa điểm xuất phát cùng những thứ cần chú ý.==================

Ngày mai thi xong môn cuối cùng, chiều ngày kia sẽ xuất phát, địa chỉ là một huyện nhỏ tên Sam Nguyên nằm bên cạnh tỉnh lân cận, phải đi mười hai ngày, gần nửa tháng.Lại qua một tuần, cuối cùng Trình Thủy cũng tìm được một căn hộ một phòng ngủ thông qua một người môi giới, người thuê nhà hiện tại sẽ chuyển đi vào cuối tháng 8, Trình Thủy sẽ chuyển đến vào tháng 9.

Triệu Thương Thương bất ngờ trúng tuyển, thời gian lại quá gấp gáp nên cô có hơi hoảng.Triệu Thương Thương đã tặng cô ấy một hộp khăn giấy nhân dịp sinh nhật.

Thậm chí cô còn chưa nói chuyện này với Giang Tuần và người nhà vì cô nghĩ tỷ lệ được đi không lớn, bây giờ cơ hội lại rơi trên đầu cô.

Thành Đóa vội vàng thu quần áo, xếp hành lý.Hồ Dục Uyển và Vương Hiểu Cách đã đi trong kỳ nghỉ đông.

Triệu Thương Thương trốn ở cuối hành lang gọi điện thoại cho Giang Tuần, cô nói với anh về chuyện đội khám bệnh từ thiện, nói ngày mốt phải đi, cô hơi lo lắng.Thêm nữa bạn cùng phòng lúc trước chuyển ra ngoài ở với bạn trai bây giờ đã chia tay, người bạn ấy thông báo sẽ chuyển về ký túc xá.

Hôm sau thi xong, Triệu Thương Thương vừa ra khỏi phòng thi đã nhìn thấy Giang Tuần, cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn.Hồi nhỏ trông như bị suy dinh dưỡng, ba cô kiên trì cho uống thực phẩm bổ sung dinh dưỡng suốt một năm, nhưng cũng chẳng cải thiện được bao nhiêu.

Hai người ra ngoài trường ăn lẩu chúc mừng Triệu Thương Thương thuận lợi kết thúc kỳ thi.Trình Thủy và Triệu Thương Thương xem liên tiếp ba nơi, hai căn trước đều là thuê chung với người khác, chia tiền ra thì không đắt.

 

Giang Tuần đã đặt chỗ trước nên không cần chờ, anh thả thịt bò và tôm viên vào nồi lẩu uyên ương, rồi gắp hết những món Triệu Thương Thương thích cho cô. Hơi nóng bốc lên cuồn cuộn, cô ăn đến mức đầu mũi rịn mồ hôi.Chưa quen với cuộc sống ở đó, có lẽ em sẽ nhớ nhà.

Điện thoại đặt trên bàn, trong nhóm khám bệnh từ thiện vừa có tin nhắn mới, cô vội vàng mở ra xem.”

“Em đang sợ gì?” Giang Tuần hỏi cô.Triệu Thương Thương trả lời giáo viên dẫn đội: “Đã nhận.

Triệu Thương Thương trả lời giáo viên dẫn đội: “Đã nhận.” Chớp mắt nhìn Giang Tuần, suy nghĩ mấy giây rồi nói: “Sợ không làm được, không giúp được còn gây thêm phiền phức cho người khác. Chưa quen với cuộc sống ở đó, có lẽ em sẽ nhớ nhà.”Hôm nay đã mệt lắm rồi nên cô không muốn chạy qua xem nữa, bèn hẹn ngày khác.

Cô nói xong thì xấu hổ, “Em lớn vậy rồi mà còn như con nít, có hơi mất mặt.””

Giang Tuần không cười cô, an ủi: “Lần đầu đi chưa có kinh nghiệm, không biết làm gì thì cứ nhìn nhiều rồi học, cho dù có làm sai cũng không cần sợ, ai mà không thể phạm sai lầm.””

Ăn lẩu xong, Triệu Thương Thương nắm tay Giang Tuần nói: “Em không sợ.” Trình Thủy cúi đầu ăn bún, mấy sợi tóc mai vểnh lên, suýt nữa chạm vào tô nước dùng, Triệu Thương Thương vén ra giúp cô ấy, quan sát rồi nói: “Có phải cậu nên cắt tóc rồi không?

“Nếu em nhớ nhà sẽ gọi cho anh.”Chuyện này liên quan đến tín chỉ học tập, cũng hữu ích cho việc đánh giá học bổng.

“Được.””

“Nếu em gặp chuyện gì thú vị cũng gọi cho anh.”” Trình Thủy nói. “Được.””Nếu em nhớ nhà sẽ gọi cho anh.

“Nếu em gặp chuyện rắc rối cũng gọi cho anh.”Cuối tuần Triệu Thương Thương đi xem phòng với Trình Thủy, “Cậu định cuối kỳ sẽ chuyển đi hả?

“Được.””Nếu em gặp chuyện rắc rối cũng gọi cho anh.

“Chuyện gì em cũng báo với anh.” Triệu Thương Thương nói, “Chuyện gì em cũng muốn nói với anh.”Trình Thủy: “Cậu còn chưa nói muốn quà gì.

Có lẽ, trong tình yêu, khao khát chia sẻ và nhu cầu giãi bày chiếm một phần rất lớn.” Giang Tuần hỏi cô.

Giang Tuần bỗng nhiên có loại cảm giác “Trong nhà có con gái mới lớn”, giống một cảnh trong “Nha Nguyệt”, cô gái nhỏ đơn độc lên đường bôn ba giang hồ, người nhà ở lại nhớ mong, thắp đèn tiễn nàng đi dọc con hẻm dài.Thành Đóa vội vàng thu quần áo, xếp hành lý.

 

Anh nói: “Anh chờ điện thoại của em.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.