🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Giang Tuần: “Nhưng anh nghĩ rất nhiều.

=================”

Mấy ngày sau, mọi người lần lượt về Thanh Sơn Phô chờ đón năm mới.”Ừm.

Giang Tuần ăn bữa cơm đoàn viên lần thứ hai liên tiếp ở nhà họ Triệu, hòa nhập hoàn hảo với nhà họ Triệu. Ngồi xung quanh bếp lửa, anh và Triệu Thương Thương cùng lột hạt dưa, hạt dưa thì rơi vào tay Triệu Thương Thương còn anh chỉ còn lại một nắm vỏ.Hai người cùng xuống lầu, không ai mở đèn cầu thang.

Lão Triệu say rồi, mặt đỏ bừng, nồng nặc mùi rượu. Ông ấy vô cùng muốn nhận thêm một đứa cháu trai, nhất quyết bảo Giang Tuần kết nghĩa anh em với Thương Thương và Dương Dương. Vốn dĩ cả ba đã sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nếu nhận thêm mối thân tình này, nhà họ Triệu chẳng khác nào có một bộ ba sinh ba.”

Triệu Dập Thời đút tay vào túi cười lười biếng, ghé sát người bên cạnh nói nhỏ: “Vậy chẳng phải hai người loạn luân à?”Chương 72: Nhưng anh nghĩ rất nhiều.

Nói xong liền bị Triệu Thương Thương đập cho một cái.”

Lão Triệu không nghe rõ Triệu Dập Thời nói gì, ông ấy càng nói càng thấy suy nghĩ này không tồi, hỏi Giang Tuần có đồng ý không. Đến khi bị bà Trịnh dùng mũ Lôi Phong trùm đầu lại, “Uống rượu vào là nói nhiều, không để lỗ tai người khác yên tĩnh phút nào.””

Lão Triệu lẩm bẩm vài câu để tự bào chữa, cuối cùng cũng ngừng nói, có điều trước khi bị hàng xóm gọi đi ông ấy vẫn còn suy nghĩ chuyện này trong lòng.”

Triệu Thương Thương quay đầu nghiêng người, tay che miệng thì thầm với Giang Tuần: “Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa hai ta đã thành…”Cảm giác tim đập nhanh không thể bình tĩnh lại ngay.

Cô đang phân vân giữa hai từ “anh em” và “chị em”, bỗng nhiên tò mò: “Em ra đời lúc mười hai giờ trưa, Dương muộn hơn em hai phút, anh thì sao?””Không biết xấu hổ.

Giang Tuần nhớ lại, “Anh từng nghe ông ngoại nói một lần, chắc là khoảng bốn giờ sáng, giờ Dần.”Năm nay cậu của Trình Thủy đưa một thùng pháo hoa lớn cho bọn họ chơi, bọn họ nhanh chóng chia nhau.

“Vậy anh lớn hơn em, anh là anh trai đó.” Triệu Thương Thương ngạc nhiên nói. Trong tủ lạnh có rất nhiều, có cả đậu đỏ, mè, hoa quế, đậu phộng, táo tàu,…

 

“Sau này anh càng phải nhường em rồi.”Đêm giao thừa năm nay thật sự rất lạnh, nhóm bọn họ không ở ngoài quá lâu, đốt pháo hoa xong liền chạy đến nhà Triệu Thương Thương chơi bài.

Trong mắt Giang Tuần bừng lên một ngọn lửa, gật đầu, dung túng cô không có giới hạn: “Được.””

Triệu Thương Thương cầm lấy vỏ hạt dưa trong tay anh ném vào lửa, vỗ tay anh nói: “Giờ lột hạt dẻ cho em đi, cả bưởi luôn.”Mấy ngày sau, mọi người lần lượt về Thanh Sơn Phô chờ đón năm mới.

Triệu Dập Thời không muốn nhìn nữa, cậu lấy tờ báo của lão Triệu đắp lên mặt, nhắm mắt nghỉ ngơi.Vẫn ở trong phòng sách ở tầng hai, tấm chiếu trên sàn đã được thay bằng tấm thảm lông ngắn.

Những tia lửa bắn ra từ đống củi phát ra tiếng “lách tách” rồi lại yên tĩnh. Gió lạnh xuyên qua bầu trời đen, khuấy động những con sóng trên đồng ruộng và rừng cây, tạo nên những âm thanh xào xạc.Lão Triệu không nghe rõ Triệu Dập Thời nói gì, ông ấy càng nói càng thấy suy nghĩ này không tồi, hỏi Giang Tuần có đồng ý không.

Có vài tiếng mèo kêu phát ra từ xà nhà, hai con mèo Dragon Li ngồi xổm trên đó. Triệu Thương Thương cũng không ngạc nhiên, ngẩng đầu kêu hai tiếng muốn dụ chúng xuống nhưng không có tác dụng.”

Phòng sưởi được lão Triệu tự xây, tách biệt với nhà chính, bình thường dùng để chứa đồ lặt vặt, mùa đông có thể sưởi ấm, hun thịt xông khói.Giang Tuần nói với Triệu Thương Thương: “Ăn xong phần này thì không ăn nữa nhé, chút nữa còn ăn cơm tất niên, nếu không bụng em sẽ không thoải mái.

Mèo hoang xung quanh đây tìm chỗ trú đông, để ý tới căn phòng này của lão Triệu.Lúc trước cô mắng anh là bánh trôi nước nhân mè đen, cắn ra nhân bên trong màu đen, còn hỏi cô có muốn ăn bánh trôi nước không ý là đang hỏi cô có muốn hôn không.

Vào những ngày giá lạnh, buổi tối trước khi đi lão Triệu thường không đóng cửa sổ, để chúng vào bắt chuột, tro trong chậu than vẫn còn ấm, trong phòng vẫn ấm áp hơn ngoài trời nhiều.”

Có điều mèo hoang vô cùng cảnh giác, khó thuần hóa, chỉ cần có người đến gần nó sẽ trốn đi rất nhanh, đến khi con người đi rồi chúng cũng phải đợi một lúc lâu, chắc chắn an toàn tuyệt đối mới dám đến gần thức ăn.”

Triệu Thương Thương chọc mèo không thành công, nhớ tới Tam Hoa nên nói với Giang Tuần: “Anh vừa đi, Tam Hoa lại trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi.”Nhà rất rộng, nhưng có vẻ đặc biệt trống trải và vắng vẻ, không có hơi người, Triệu Dập Thời bỗng nhiên có chút đồng cảm với Giang Tuần.

Giang Tuần đưa cho cô mấy hạt dẻ nâu đã lột vỏ, nói: “Trước khi anh đi nó đang ngủ bên cạnh lò sưởi, còn ngáy khò khò, nó sống rất thoải mái, em không cần

 

thấy có đáng thương đâu.””Vậy anh lớn hơn em, anh là anh trai đó. “Hơn nữa nó cũng không còn nhỏ.””

Triệu Thương Thương vừa ăn vừa nhìn anh, “Anh chẳng giống con sen chút nào.”Triệu Thương Thương: “Ồ.

“Vốn dĩ đã không phải.” Giang Tuần đặt hạt dẻ xuống, cầm nửa quả bưởi đỏ lên, lột vỏ cho cô, “Dựa vào nó mà muốn làm chủ của anh à? Quan hệ bạn cùng nhà bình thường mà thôi.”Triệu Dập Thời lái xe về đến nhà, tắt máy rồi cầm điện thoại lên nhìn thử.

Triệu Thương Thương không hiểu sao lại cảm thấy giọng điệu của anh có chút kiêu ngạo, không nhịn được nhìn chằm chằm anh.Người thua ván trước là Triệu Thương Thương, cô không muốn đi, “Cậu kêu tôi đi là tôi phải đi à?

Trong không khí vương vấn những tàn tro nhỏ bé sau khi củi cháy hết, khẽ đáp xuống hàng mi dài và dày của anh.” Triệu Thương Thương đồng ý ngay, “Anh mang giày cỡ bao nhiêu?

“Cái này không thể lấy xuống bằng tay được.””Cái này không thể lấy xuống bằng tay được.

Chạm vào sẽ đen tay, không dễ lau sạch.”

“Em thổi giúp anh.” Triệu Thương Thương không nói lớn nhưng lại đầy vẻ chột dạ. Nhìn thấy Triệu Dập Thời vẫn luôn nằm im, cô ghé sát Giang Tuần, nhẹ nhàng thổi một hơi.Triệu Thương Thương cầm lấy vỏ hạt dưa trong tay anh ném vào lửa, vỗ tay anh nói: “Giờ lột hạt dẻ cho em đi, cả bưởi luôn.

Hương trái cây thanh ngọt phả vào mặt, Giang Tuần cố nhịn không chớp mắt. Lão Triệu lẩm bẩm vài câu để tự bào chữa, cuối cùng cũng ngừng nói, có điều trước khi bị hàng xóm gọi đi ông ấy vẫn còn suy nghĩ chuyện này trong lòng.

Anh không nghĩ gì, nghiêng về phía trước theo bản năng, rút ngắn khoảng cách hai ba centimet còn sót lại giữa hai người, hôn lên môi cô. Triệu Thương Thương lo lắng muốn đẩy anh ra, nhưng anh còn nhẹ nhàng cắn môi cô một cái.”Làm kiểu giống với cái em đang mang được không?

Cửa còn để hé, lúc nào cũng có thể có người vào.Lão Triệu đi ngang qua cửa, ông nói: “Để ông nấu cho mấy đứa, muốn ăn vị gì?

Ngọn lửa bùng lên chập chờn, yết hầu Giang Tuần khẽ chuyển động. Chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng Triệu Thương Thương lại cảm thấy như bị kéo dài vô tận, chờ người này cuối cùng cũng buông cô ra, trên môi cô vương lại một lớp nước óng ánh.Cuối cùng Triệu Thương Thương cũng lên xe, Triệu Dập Thời không kiên nhẫn nói, “Lần sau hai người yêu đương thì yêu đương đi, đừng có kéo theo em.

Cảm giác tim đập nhanh không thể bình tĩnh lại ngay.Cô bối rối nhìn xung quanh.

 

Cô bối rối nhìn xung quanh.”

Kẻ cầm đầu thấp giọng cười, thân mật thì thầm với cô: “Đừng căng thẳng.”Nghe được sự lo lắng của cô, Giang Tuần nói: “Đến mùa hè nhận cũng được, đợi đến mùa đông anh lại mang chung với em.

Anh chỉ lên con mèo Dragon Li đang mở to đôi mắt tròn trên xà nhà: “Chỉ có nó nhìn thấy thôi.””

Bà Trịnh từ bên ngoài đi vào, gọi Triệu Dập Thời gần cửa nhất: “Nhanh đi tìm cách xem lại trên TV giúp bà với, bà không tìm thấy bộ phim tối qua đã xem.” Không ai phát hiện, chỉ có Triệu Thương Thương đang rất nhạy cảm chú ý tới.

Triệu Dập Thời lấy tờ báo xuống, gãi tóc đi ra ngoài, lúc đi còn quay đầu nhìn hai người kia một cái.”

Giang Tuần bình tĩnh đưa vài múi bưởi cuối cùng cho Triệu Thương Thương, giống như nửa phút trước không có chuyện gì xảy ra.”

Nếu như bỏ qua lỗ tai đỏ bừng của anh.Không giống Giang Tuần ngoan ngoãn, ôn hòa, vô hại thường ngày, trong mắt anh lúc này ẩn chứa dục vọng sâu thẳm và sự kiểm soát mạnh mẽ.

Giang Tuần nói với Triệu Thương Thương: “Ăn xong phần này thì không ăn nữa nhé, chút nữa còn ăn cơm tất niên, nếu không bụng em sẽ không thoải mái.”

Triệu Thương Thương: “Ồ.”-

Giang Tuần đi rửa tay quay lại thì phát hiện Triệu Thương Thương đã về phòng đổi giày.Có vài tiếng mèo kêu phát ra từ xà nhà, hai con mèo Dragon Li ngồi xổm trên đó.

“Sao thế?” Thấy anh nhìn mình chằm chằm, cô hỏi.Cảm ơn quá.

Đôi dép len lúc nãy đã dơ, cô mới đổi đôi khác.Đôi dép len lúc nãy đã dơ, cô mới đổi đôi khác.

“Người đẹp, là đôi dép em tự đan à?”Khi anh nói câu đó, trong giọng điệu mang theo một sự mê hoặc vô hình.

Triệu Thương Thương nhất thời đoán không được anh cố ý gọi cô như vậy hay chỉ đọc hai chữ trên mặt dép. Cô sờ đầu mũi, “Đúng vậy, không phải trước kia anh thấy em mang rồi sao, em tự tay móc len đó.”Tưởng tượng đến hình ảnh hai người mang dép len đứng cùng nhau, Triệu Thương Thương cười vui vẻ.

“Anh cũng muốn.” Giang Tuần nói.Trên đường đi, pháo hoa không ngừng, tiếng nổ liên tiếp vang lên.

“Oke luôn.” Triệu Thương Thương đồng ý ngay, “Anh mang giày cỡ bao nhiêu?” Hương trái cây thanh ngọt phả vào mặt, Giang Tuần cố nhịn không chớp mắt.

“45.”Triệu Thương Thương không đành lòng nhìn anh về một mình, cô đổi giày muốn tiễn anh.

 

Triệu Thương Thương ghi lại trong điện thoại, sợ quên. “Làm kiểu giống với cái em đang mang được không?”” Triệu Thương Thương nhoài người ra cửa sổ xe, Giang Tuần vẫn còn đứng ở cửa, “Tưởng chị muốn dẫn cậu theo làm bóng đèn lắm à.

“Ừm.” Giang Tuần gật đầu nói thẳng: “Anh muốn mang cặp với em.”Triệu Thương Thương suy nghĩ ra một ý hay.

Triệu Thương Thương: “Vậy đan cho anh chữ “Trai đẹp” nhé.””Sau này anh càng phải nhường em rồi.

Thật ra trước đó cô đã nghĩ đến chuyện đan một đôi dép len cho anh để làm quà sinh nhật, có điều sinh nhật của bọn họ vào mùa hè, món quà này không thích hợp lắm.Triệu Thương Thương hỏi cậu: “Không xuống xe à?

Nghe được sự lo lắng của cô, Giang Tuần nói: “Đến mùa hè nhận cũng được, đợi đến mùa đông anh lại mang chung với em.”Chơi được một nửa Du Mân la đói, bảo người thua ván trước đi nấu chè trôi nước.

Tưởng tượng đến hình ảnh hai người mang dép len đứng cùng nhau, Triệu Thương Thương cười vui vẻ.”Người đẹp, là đôi dép em tự đan à?

–”Dù sao em cũng phải coi trọng tin nhắn tỏ tình một chút chứ.

Sau bữa cơm đoàn viên, Du Mân gọi đi đốt pháo hoa như mọi năm.” Người đến bờ sông ngày càng đông.” Giang Tuần nói.

Năm nay cậu của Trình Thủy đưa một thùng pháo hoa lớn cho bọn họ chơi, bọn họ nhanh chóng chia nhau.”

Đêm giao thừa năm nay thật sự rất lạnh, nhóm bọn họ không ở ngoài quá lâu, đốt pháo hoa xong liền chạy đến nhà Triệu Thương Thương chơi bài.”Em thổi giúp anh.

Vẫn ở trong phòng sách ở tầng hai, tấm chiếu trên sàn đã được thay bằng tấm thảm lông ngắn.Sau bữa cơm đoàn viên, Du Mân gọi đi đốt pháo hoa như mọi năm.

Chơi được một nửa Du Mân la đói, bảo người thua ván trước đi nấu chè trôi nước.Tin nhắn này vừa xuất hiện, mặt Triệu Thương Thương lập tức đỏ lên.

Người thua ván trước là Triệu Thương Thương, cô không muốn đi, “Cậu kêu tôi đi là tôi phải đi à? Sao cậu không nói để người thắng ván trước nấu đi?”” Anh nói, “Hôm nay rất vui, cảm ơn Thương Thương đã ở bên anh.

Lão Triệu đi ngang qua cửa, ông nói: “Để ông nấu cho mấy đứa, muốn ăn vị gì? Trong tủ lạnh có rất nhiều, có cả đậu đỏ, mè, hoa quế, đậu phộng, táo tàu,…” Triệu Thương Thương trả lời: “KHÔNG NGHĨ GÌ CẢ.

Bọn họ nhao nhao giơ tay chọn vị.Cách gần như thế Giang Tuần lại gửi tin nhắn cho cô: “Nghĩ gì thế?

 

Lão Triệu không nghe thấy giọng Triệu Thương Thương, quan tâm hỏi: “Thương Thương thì sao?””

Du Mân quơ tay trước mặt Triệu Thương Thương, “Hỏi cậu kìa, cậu muốn vị gì?”Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, chớp mắt liên tục, lông mi khẽ run.

Triệu Thương Thương giữ vẻ mặt bình thản, cố gắng tỏ ra tự nhiên, giọng điệu như thường ngày: “Mè đen ạ.””Tình huống hôm nay đặc biệt.

Lúc này Giang Tuần khẽ cười một tiếng.Dưới lớp thảm len, tay anh chậm rãi vươn tới, từng ngón tay thong thả nhưng kiên quyết đan chặt lấy tay cô, và cũng chỉ có hai người biết.

Không ai phát hiện, chỉ có Triệu Thương Thương đang rất nhạy cảm chú ý tới. Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, chớp mắt liên tục, lông mi khẽ run.Triệu Dập Thời lấy tờ báo xuống, gãi tóc đi ra ngoài, lúc đi còn quay đầu nhìn hai người kia một cái.

Cách gần như thế Giang Tuần lại gửi tin nhắn cho cô: “Nghĩ gì thế?””

Triệu Thương Thương trả lời: “KHÔNG NGHĨ GÌ CẢ.”Khiến cô không phân biệt được anh nói thật hay nói đùa.

Giang Tuần: “Nhưng anh nghĩ rất nhiều.”Lão Triệu say rồi, mặt đỏ bừng, nồng nặc mùi rượu.

Tin nhắn này vừa xuất hiện, mặt Triệu Thương Thương lập tức đỏ lên.Vô hình trung, dường như có một cảm giác cấm ky khó mà thoát khỏi.

Đó là ám hiệu chỉ có hai người hiểu.” Giang Tuần đặt hạt dẻ xuống, cầm nửa quả bưởi đỏ lên, lột vỏ cho cô, “Dựa vào nó mà muốn làm chủ của anh à?

Lúc trước cô mắng anh là bánh trôi nước nhân mè đen, cắn ra nhân bên trong màu đen, còn hỏi cô có muốn ăn bánh trôi nước không ý là đang hỏi cô có muốn hôn không.”

Khi anh nói câu đó, trong giọng điệu mang theo một sự mê hoặc vô hình.Triệu Thương Thương ghi lại trong điện thoại, sợ quên.

Không giống Giang Tuần ngoan ngoãn, ôn hòa, vô hại thường ngày, trong mắt anh lúc này ẩn chứa dục vọng sâu thẳm và sự kiểm soát mạnh mẽ.”

Bây giờ mọi người đều có mặt, phía trên là ánh đèn huỳnh quang sáng rực. Dưới lớp thảm len, tay anh chậm rãi vươn tới, từng ngón tay thong thả nhưng kiên quyết đan chặt lấy tay cô, và cũng chỉ có hai người biết.” Triệu Thương Thương không nói lớn nhưng lại đầy vẻ chột dạ.

Vô hình trung, dường như có một cảm giác cấm ky khó mà thoát khỏi.”

Lão Triệu rất nhanh đã nấu xong chè trôi nước, ở trong bếp gọi một tiếng, Triệu Thương Thương xuống lầu bưng, Giang Tuần đứng dậy đi theo.”

 

Hai người cùng xuống lầu, không ai mở đèn cầu thang.Giang Tuần đưa cho cô mấy hạt dẻ nâu đã lột vỏ, nói: “Trước khi anh đi nó đang ngủ bên cạnh lò sưởi, còn ngáy khò khò, nó sống rất thoải mái, em không cần thấy có đáng thương đâu.

Anh đứng trên bậc thang nắm tay cô.Triệu Dập Thời đút tay vào túi cười lười biếng, ghé sát người bên cạnh nói nhỏ: “Vậy chẳng phải hai người loạn luân à?

Trong phòng khách dưới lầu truyền đến âm thanh sôi động của tiết mục cuối năm.Đến khi bị bà Trịnh dùng mũ Lôi Phong trùm đầu lại, “Uống rượu vào là nói nhiều, không để lỗ tai người khác yên tĩnh phút nào.

Đi đến chỗ có ánh sáng Triệu Thương Thương liền buông tay trước, bước nhanh vào bếp như có ai đuổi theo. Giang Tuần không nhanh không chậm đi theo cô, nở nụ cười.Du Mân quơ tay trước mặt Triệu Thương Thương, “Hỏi cậu kìa, cậu muốn vị gì?

Tối nay thời gian trôi qua rất nhanh.Lão Triệu rất nhanh đã nấu xong chè trôi nước, ở trong bếp gọi một tiếng, Triệu Thương Thương xuống lầu bưng, Giang Tuần đứng dậy đi theo.

Gần đến mười hai giờ, mọi người chơi mệt rồi định ai về nhà nấy.Phòng sưởi được lão Triệu tự xây, tách biệt với nhà chính, bình thường dùng để chứa đồ lặt vặt, mùa đông có thể sưởi ấm, hun thịt xông khói.

Nhà Du Mân, Du Lệ và Trình Thủy ở cùng hướng, Giang Tuần phải về biệt thự trên núi Thất Nha, ở một hướng khác.”

Triệu Thương Thương không đành lòng nhìn anh về một mình, cô đổi giày muốn tiễn anh.Bọn họ nhao nhao giơ tay chọn vị.

Giang Tuần không đồng ý, “Đừng tiễn, đến lúc em tiễn anh đến nhà, anh lại không yên tâm để em đi một mình trong đêm rồi tiễn em về, sau đó anh vẫn phải về nhà một mình.”Cửa còn để hé, lúc nào cũng có thể có người vào.

“Cũng đúng nhỉ.”Anh không nghĩ gì, nghiêng về phía trước theo bản năng, rút ngắn khoảng cách hai ba centimet còn sót lại giữa hai người, hôn lên môi cô.

Triệu Thương Thương suy nghĩ ra một ý hay.Bà Trịnh từ bên ngoài đi vào, gọi Triệu Dập Thời gần cửa nhất: “Nhanh đi tìm cách xem lại trên TV giúp bà với, bà không tìm thấy bộ phim tối qua đã xem.

“Để Dương Dương đi tiễn anh với em, sau khi đưa anh đến nhà em và Dương sẽ cùng về, anh không cần lo cho em nữa rồi.””Không đưa.

Triệu Dập Thời sau khi nghe xong: “…”Giang Tuần không nhanh không chậm đi theo cô, nở nụ cười.

Cảm ơn quá.Gần đến mười hai giờ, mọi người chơi mệt rồi định ai về nhà nấy.

“Không đưa.” Triệu Dập Thời vô tình từ chối.Anh đứng trên bậc thang nắm tay cô.

 

Nhưng không chịu nổi Triệu Thương Thương cứ lèm bèm bên tai, cuối cùng cậu vẫn phải ném điện thoại đi tìm ba lấy chìa khóa xe.Triệu Thương Thương không hiểu sao lại cảm thấy giọng điệu của anh có chút kiêu ngạo, không nhịn được nhìn chằm chằm anh.

Sau khi đưa Giang Tuần về núi Thất Nha, Triệu Thương Thương và Triệu Dập Thời còn vào nhà ngồi một lúc.Cô sờ đầu mũi, “Đúng vậy, không phải trước kia anh thấy em mang rồi sao, em tự tay móc len đó.

Nhà rất rộng, nhưng có vẻ đặc biệt trống trải và vắng vẻ, không có hơi người, Triệu Dập Thời bỗng nhiên có chút đồng cảm với Giang Tuần. Tam Hoa nhảy qua, nằm xuống ghế sô pha bên cạnh Giang Tuần, chiếm một chỗ.Thật ra trước đó cô đã nghĩ đến chuyện đan một đôi dép len cho anh để làm quà sinh nhật, có điều sinh nhật của bọn họ vào mùa hè, món quà này không thích hợp lắm.

Trước khi đi, Triệu Thương Thương dặn Giang Tuần có thể đi ngủ sớm, nghỉ ngơi đàng hoàng, không cần quan tâm đến chuyện đón giao thừa.” Triệu Dập Thời vô tình từ chối.

Giang Tuần nói đùa, “Nếu không em ở lại với anh đi?”Chạm vào sẽ đen tay, không dễ lau sạch.

Triệu Thương Thương khó xử, anh lại cười nói: “Đùa em thôi.”” Khiến cô không phân biệt được anh nói thật hay nói đùa.”

“Về nhà đi.” Anh nói, “Hôm nay rất vui, cảm ơn Thương Thương đã ở bên anh.” ”

Anh nói vậy Triệu Thương Thương càng không nỡ đi. Đến lúc Triệu Dập Thời trên xe nhấn còi hai lần, giục cô.”

Cuối cùng Triệu Thương Thương cũng lên xe, Triệu Dập Thời không kiên nhẫn nói, “Lần sau hai người yêu đương thì yêu đương đi, đừng có kéo theo em.””

“Tình huống hôm nay đặc biệt.” Triệu Thương Thương nhoài người ra cửa sổ xe, Giang Tuần vẫn còn đứng ở cửa, “Tưởng chị muốn dẫn cậu theo làm bóng đèn lắm à.”Tối nay thời gian trôi qua rất nhanh.

Triệu Dập Thời: “Có tin em ném chị ra không?””Sao thế?

“Được đó.” Triệu Thương Thương còn ước, “Như thế chị có thể nói với ba mẹ cậu cố ý bỏ chị lại, vừa hay chị có thể ở lại đây.”Trong phòng khách dưới lầu truyền đến âm thanh sôi động của tiết mục cuối năm.

“Không biết xấu hổ.” Triệu Dập Thời cười khinh..”Anh cũng muốn.

Trên đường đi, pháo hoa không ngừng, tiếng nổ liên tiếp vang lên.”Về nhà đi.

Triệu Dập Thời lái xe về đến nhà, tắt máy rồi cầm điện thoại lên nhìn thử. Triệu Thương Thương hỏi cậu: “Không xuống xe à?”Đó là ám hiệu chỉ có hai người hiểu.

 

“Trả lời tin nhắn đã.”Tam Hoa nhảy qua, nằm xuống ghế sô pha bên cạnh Giang Tuần, chiếm một chỗ.

“Chỉ là tin nhắn chúc mừng gửi theo nhóm thôi, có gì phải trả lời.”Trước khi đi, Triệu Thương Thương dặn Giang Tuần có thể đi ngủ sớm, nghỉ ngơi đàng hoàng, không cần quan tâm đến chuyện đón giao thừa.

“Dù sao em cũng phải coi trọng tin nhắn tỏ tình một chút chứ.” Triệu Dập Thời nói.

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.