Chương 61: “Đại sư, tôi với cậu ấy thật sự trông giống như có gì đó sao?”” ”Vẫn chưa tới mức đó.
=================Triệu Thương Thương: “Nhiều người đến xem thi đấu lắm.
Buổi chiều ánh nắng ấm áp, bóng cây đung đưa, tạo nên một mảng xanh trên phố.” Giọng Triệu Thương Thương gấp gáp hơn.
Quán trà sữa được trang trí ấm áp, Triệu Thương Thương ngồi gần cửa sổ nghỉ ngơi, trên chiếc bàn gỗ trước mặt cô là chiếc laptop đã tự động tắt màn hình, Powerpoint vẫn còn vài slide chưa hoàn thành.Cuộc thi nhảy đường phố này rất được ưa chuộng, lượng người xem đông hơn dự kiến.
Lúc này trong tiệm không có khách khác, Trình Thủy đang lau vết nước bám trên thiết bị phía sau quầy bếp.”À.
Bốn phía yên tĩnh.”Đâu chỉ giống, mà là rất giống.
Một lúc sau, cửa kính được đẩy ra, Giang Tuần từ ngoài bước vào.”
Cậu vừa nhìn đã thấy Triệu Thương Thương đang ngủ gật bên cửa sổ thì đi qua đó.” Thành Đoá, với kinh nghiệm tình trường phong phú, tự phong mình là bậc thầy tình cảm.
Triệu Thương Thương nghe tiếng động mở mắt ra, giữ tư thế gối đầu lên cánh tay nhìn cậu từ dưới lên.”Tôi ăn cơm với cậu xong sẽ về trường.
“Tôi có đến trễ không?” Giang Tuần hỏi.Thấy Trình Thủy mãi không trả lời, cô ta lại gửi tiếp một tin nhắn:
“Không có, vẫn còn sớm.””Không có, vẫn còn sớm.
Hôm nay bọn họ hẹn nhau đi xem cuộc thi nhảy đường phố Du Mân tham gia, Giang Tuần đã vội vàng đến đây từ Học viện Mỹ thuật.Trước mặt Triệu Thương Thương là hai anh chàng tóc tết kiểu dreadlock, da ngăm đen, rõ ràng là dân chuyên nghiệp.
Sau khi thi đại học, Trình Thủy vào Học viện Truyền thông Bán Giang, Triệu Thương Thương đậu vào Đại học Y học cổ truyền như mong ước. Thành tích của
Du Mân bình thường đều xếp cuối, cũng may cậu đã đỗ vào một trường hạng ba. ”
Bốn người họ ở lại Bán Giang.”Mai là chủ nhật, không có lớp.
Triệu Dập Thời được tuyển thẳng vào Kinh Đại, Du Lệ đến đại học Khoa Học Tự Nhiên tốt nhất ở thành phố YếnCán dù dài trong tay Giang Tuần nghiêng về phía cô, cậu thả chậm bước chân theo tốc độ của cô, “Muốn mai tôi đến tìm cậu?
Mùa hè năm đó bọn họ đều rất may mắn.Trên đầu tàu có ghi số hiệu 3028. Bây giờ đã là mùa thu.”Móa, cậu lại giúp cậu ấy!
Du Mân hỏi bọn họ xuất phát chưa, rồi gửi một bức ảnh của mình vào nhóm.”
Sau khi vào đại học, cậu ấy hoàn toàn buông thả bản thân, nhuộm tóc màu bạc điểm thêm vài sợi xanh. Bây giờ, với lớp trang điểm, gương mặt mang chút vẻ u sầu cao cấp bắt đầu hiện rõ, trông ra dáng lắm.Triệu Thương Thương chú ý theo dõi diễn biến trên sân, cuối cùng cũng đến lượt đội nhảy đường phố của Du Mân ra sân.
Du Mân: “Các anh em, tôi có đẹp trai không?”Trình Thủy hỏi Giang Tuần với Triệu Thương Thương: “Uống trà sữa không?
Triệu Thương Thương: “Cậu im miệng thì cũng được.””Không phải sinh viên trường mình, Học viện Mỹ thuật đó.
Du Mân: “Nếu tôi mở miệng thì sao?””
Triệu Dập Thời: “Vậy thì chỉ cợt nhả chứ không đẹp gì.”Nửa giờ sau, bốn người tiến vào Haidilao.
Du Mân: “Vãi.”Mái hiên trước ký túc xá nữ đầy người, có người chen chúc ở cửa chờ đồ ăn khuya, có người đang mua đồ ở căng tin dưới lầu, còn có một đôi nam nữ chắc là đang yêu nhau, không nỡ chia xa.
Trình Thủy hỏi Giang Tuần với Triệu Thương Thương: “Uống trà sữa không? Tôi làm cho các cậu.””
Giang Tuần lắc đầu, Triệu Thương Thương cũng nói không cần, nửa tiếng trước cô đã uống một ly, bụng vẫn còn no căng,” Du Mân nói.
Trình Thủy nhìn đồng hồ, tháo tạp dề xuống, vào phòng làm việc đổi quần áo của mình.Người kia hỏi: “Cậu ấy có bạn gái rồi?
“Năm phút nữa sẽ có người đến thay ca.”Du Mân nhìn ba người đang đeo khẩu trang bên cạnh, mặt cậu đen lại, vừa xấu hổ vừa dè dặt, cậu muốn cướp khẩu trang của Triệu Thương Thương nhưng bị Giang Tuần chặn lại.
Quán trà sữa này là dì nhỏ của cô ấy mở, cuối tuần có thời gian cô ấy sẽ tới làm thêm.”Cậu có thể thử thăm dò một chút.
Người thay ca Trình Thủy là một cô gái trẻ tóc xoăn, cô ta đến muộn vài phút, trên tay cầm điếu thuốc, mang theo mùi thuốc lá nồng nặc vào quán.Quán trà sữa
này là dì nhỏ của cô ấy mở, cuối tuần có thời gian cô ấy sẽ tới làm thêm.
Nhìn thấy Triệu Thương Thương và Giang Tuần trong quán, cô ta sững sờ một chút, có lẽ không ngờ giờ này ngoài Trình Thủy còn có người khác ở đây.Sau khi thi đại học, Trình Thủy vào Học viện Truyền thông Bán Giang, Triệu Thương Thương đậu vào Đại học Y học cổ truyền như mong ước.
Thấy cô ta đến, cuối cùng Trình Thủy cũng đi được.-
Triệu Thương Thương dọn tài liệu và laptop trên bàn cất vào cặp.”
Giang Tuần nhận lấy cặp sách của cô, đeo lên một bên vai, vừa ra ngoài vừa hỏi: “Bài tập nhóm của cậu xong chưa?””
Giọng điệu rất bình thường nhưng lại có cảm giác gần gũi quen thuộc.Cô lại không thể trực tiếp chạy đến hỏi Giang Tuần: “Có phải cậu thích tôi không?
Khiến người khác không khỏi nhìn sang, cô gái tóc xoăn đang thắt tạp dề cũng lén lút nhìn họ.Cô không muốn mạo hiểm, vì Giang Tuần đối với cô thực sự quá quan trọng.
“Vẫn chưa xong.” Triệu Thương Thương trả lời Giang Tuần, “Tôi định ngày mai rồi hoàn thành luôn.”Xe đã dừng ven đường, ba người lần lượt lên xe.
Xe đã dừng ven đường, ba người lần lượt lên xe.Cô đang định nói chuyện thì phía sau có người gọi cô: “Thương Thương ——”
Cô gái tóc xoăn đứng sau nhìn bọn họ, mở máy ảnh điện thoại ra, phóng to rồi nhanh chóng chụp lại thân xe và logo trên đó.” Triệu Thương Thương hỏi.
Bốn năm phút sau, điện thoại Trình Thủy có thông báo tin nhắn đến từ đồng nghiệp bán thời gian tại quán trà sữa.” Giang Tuần trả lại cặp sách trên vai cho cô.
“Trình Thủy, chàng trai lúc nãy là bạn cô hả?””Còn ba mươi phần trăm kia thì sao?
“Có chuyện gì không?” Trình Thủy hỏi.Triệu Thương Thương trả lời: “Kẹt xe. “Cô cho tôi WeChat của cậu ấy được không?””
Thấy Trình Thủy mãi không trả lời, cô ta lại gửi tiếp một tin nhắn:Giang Tuần dừng xe xong, Triệu Thương Thương nói: “Tôi tự về ký túc xá là được rồi, cậu cũng về sớm đi nhé.
“Làm quen chút thôi, không có ý gì khác đâu.”” “Chắc cậu ấy chưa có bạn gái đúng không?”” “Cho một cơ hội đi.””
“Đừng có nhỏ mọn thế.””
Trình Thủy nhìn Triệu Thương Thương bên cạnh, nói thẳng: “Cô đừng đùa.”” Người kia hỏi: “Cậu ấy có bạn gái rồi?””Vẫn chưa xong.
Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, Trình Thủy đánh chữ: “Chuyện sớm muộn thôi, cậu ấy được tiên nữ đặt cọc rồi.”Cơm nước xong xuôi, Du Mân nói cậu muốn đi trung tâm thương mại, Trình Thủy đến nhà dì nhỏ lấy đồ, Giang Tuần đưa Triệu Thương Thương về trường trước.
Trình Thủy mở chế độ không làm phiền rồi bỏ qua.”
–Một số vũ công còn tương tác với khán giả lúc nhảy, mỗi lần như vậy, bầu không khí trở nên vô cùng sôi động.
Địa điểm tổ chức cuộc thi nhảy đường phố là ở ngoại ô thành phố, tại một bãi đất trống bên ngoài một tòa nhà bỏ hoang.”
Tòa nhà cao tầng phía sau là một khách sạn bị bỏ hoang giữa chừng khi đang xây dựng. Hai bên được bao phủ bởi những cây xanh tươi tốt, mấy năm rồi không ai quan tâm. Cho đến năm ngoái, một chương trình thực tế giải mã đã được quay ở đây, khiến nơi này nổi tiếng trở lại.”Có phiền phức lắm không?
Sân xi măng phía sau tòa nhà bỏ hoang, sau khi được dọn dẹp sạch sẽ, đã có nhiều người qua lại vẽ graffiti lên đó. Trong số đó, nổi bật nhất là một chiếc tàu hỏa xanh cũ kỹ bị bỏ hoang chạy từ nam ra bắc trông vô cùng chân thực. Trên đầu tàu có ghi số hiệu 3028.” Triệu Thương Thương nói với Giang Tuần.
Vì vậy, 3028 đã trở thành mã hiệu của khu vực này.” Triệu Thương Thương đưa bánh rán cho Thành Đóa.
Bọn họ gặp rất nhiều người trên đường đến 3028, một nơi ngày xưa vắng vẻ, bây giờ đã biến thành nơi check-in.Triệu Thương Thương dọn tài liệu và laptop trên bàn cất vào cặp.
Du Mân vẫn còn đang thúc giục trên điện thoại, hỏi sao bọn họ còn chưa tới. ”Cho một cơ hội đi.
Triệu Thương Thương trả lời: “Kẹt xe.””
Triệu Thương Thương: “Nhiều người đến xem thi đấu lắm.””
Du Mân: “Hết cách rồi, nổi tiếng quá mà.”Một lúc sau, cửa kính được đẩy ra, Giang Tuần từ ngoài bước vào.
Cuộc thi nhảy đường phố này rất được ưa chuộng, lượng người xem đông hơn dự kiến. Sau khi đến gần nơi cần đến, Giang Tuần tìm chỗ đậu xe.Vì vậy, 3028 đã trở thành mã hiệu của khu vực này.
Cuộc thi chính thức bắt đầu, sân xi măng và mọi cửa sổ của tòa nhà đang xây dở đều chật kín người.” Giang Tuần hỏi.
Một số vũ công còn tương tác với khán giả lúc nhảy, mỗi lần như vậy, bầu không khí trở nên vô cùng sôi động.” Thành Đóa nói.
Trước mặt Triệu Thương Thương là hai anh chàng tóc tết kiểu dreadlock, da ngăm đen, rõ ràng là dân chuyên nghiệp. Thỉnh thoảng, họ nhịp nhàng chuyển động theo nhạc, cánh tay duỗi ra vô cùng linh hoạt.”
Triệu Thương Thương hơi lo mình bị đánh trúng, mỗi lần họ vừa chuyển động cô liền bất giác tránh qua bên cạnh.Giang Tuần lắc đầu, Triệu Thương Thương cũng nói không cần, nửa tiếng trước cô đã uống một ly, bụng vẫn còn no căng,
Giang Tuần che cho cô, kéo cô về phía mình.” Triệu Thương Thương hỏi lại từng chữ.
Triệu Thương Thương chú ý theo dõi diễn biến trên sân, cuối cùng cũng đến lượt đội nhảy đường phố của Du Mân ra sân.” Triệu Thương Thương hỏi.
Cô hùa theo đám đông xung quanh, hét ầm lên một cách phấn khích.Dù ở thế giới ảo hay thực, cô ấy luôn giữ sự nhiệt tình cao độ với những người khác giới có ngoại hình nổi bật.
Mái tóc trắng của Du Mân rất nổi bật, Trình Thủy cầm điện thoại quay cậu ấy. Triệu Thương Thương mua bánh rán cho bạn cùng phòng ở tầng một của nhà ăn, sau đó quay trở lại tòa nhà số 7 của ký túc xá nữ.
Không khí ngày càng nóng hơn, ở phần thi nhảy sau đó, Du Mân lại một lần nữa lên sân khấu.”Làm quen chút thôi, không có ý gì khác đâu.
Triệu Thương Thương cảm giác như đang xem một chương trình nhảy đường phố, nhiệt huyết sôi trào.Triệu Thương Thương: “Cậu im miệng thì cũng được.
Dường như Du Mân cũng nhìn thấy bọn họ trong đám đông, lúc chào cảm ơn, cậu ấy đặc biệt vẫy tay về phía bọn họ.”Chắc cậu ấy chưa có bạn gái đúng không?
Đã có kết quả, đội của Du Mân tiến vào bán kết.” Nói đến đây, cậu đặc biệt liếc nhìn Giang Tuần.
Cậu ấy chạy tới gặp bọn họ, “Đi đi đi, đi chung đi, chúng ta ra ngoài ăn một bữa. Tôi mặc kệ, ba người các cậu phải mời tôi.”Lỡ như thì sao.
“Cậu không đi với đội cậu à?” Triệu Thương Thương hỏi.Cho đến năm ngoái, một chương trình thực tế giải mã đã được quay ở đây, khiến nơi này nổi tiếng trở lại.
“Chờ thi đấu bán kết giành quán quân rồi ăn mừng với bọn họ luôn. Tối nay họ lại định uống rượu rồi đi quẩy, tôi không tham gia đâu. Uống đến thủng cả dạ dày thì thôi, vẫn là đi với mấy người các cậu, vừa ăn ngon lại vừa lành mạnh.” Nói đến đây, cậu đặc biệt liếc nhìn Giang Tuần.Cậu vừa nhìn đã thấy Triệu Thương Thương đang ngủ gật bên cửa sổ thì đi qua đó.
Giang Tuần hỏi Triệu Thương Thương: “Muốn ăn gì?”Chương 61: “Đại sư, tôi với cậu ấy thật sự trông giống như có gì đó sao?
“Này, phiền cậu làm rõ ai mới là nhân vật chính hôm nay được không hả, cậu nên hỏi tôi muốn ăn gì chứ.” Du Mân nói.Ánh mắt của Thành Đóa và Vương Hiểu Cách đảo qua đảo lại giữa Triệu Thương Thương và Giang Tuần, đến lúc về phòng ngủ, vừa đóng cửa lại, “Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ
nghiêm trị, Triệu Thương Thương cậu giải thích nhanh cho tôi, cái cậu đẹp trai lúc nãy là ai?
“Haidilao.” Triệu Thương Thương nói, “Để Haidilao chúc mừng giúp cậu.”” Du Mân có linh cảm không tốt.Du Mân: “Vãi.
Nửa giờ sau, bốn người tiến vào Haidilao.Du Mân hỏi bọn họ xuất phát chưa, rồi gửi một bức ảnh của mình vào nhóm.
Lại năm phút sau, đồ ăn còn chưa lên đủ thì nhân viên đã đến trước, mọi người vây quanh Du Mân hát “Chúc mừng chúc mừng”, thậm chí còn khua chiêng gõ trống khiến khách ở bàn khác giơ điện thoại lên chụp lại.Triệu Dập Thời được tuyển thẳng vào Kinh Đại, Du Lệ đến đại học Khoa Học Tự Nhiên tốt nhất ở thành phố Yến
Du Mân nhìn ba người đang đeo khẩu trang bên cạnh, mặt cậu đen lại, vừa xấu hổ vừa dè dặt, cậu muốn cướp khẩu trang của Triệu Thương Thương nhưng bị Giang Tuần chặn lại.”Mai gặp.
“Móa, cậu lại giúp cậu ấy!”” Thành Đóa ôm lấy cô, “Cục cưng, cậu không nhận ra ánh mắt cậu ấy nhìn cậu à?
Triệu Thương Thương cười xỉu, “Mân Mân, cậu giống một oán phụ ghê.””
Bữa cơm này mọi người đều ăn rất vui vẻ ngoài Du Mân, có điều cậu ấy ăn nhiều nhất.” Trình Thủy hỏi.
Đến khoảng tám giờ tối, bạn cùng phòng Thành Đóa @ Triệu Thương Thương trong nhóm: “Khi nào cậu về? Nếu có đi ngang qua nhà ăn thì giúp tớ mua bánh rán hương vị gà xé nhỏ, không cay nhé.”Lỡ không đúng thì sao.
Triệu Thương Thương: “Oke.”” Triệu Thương Thương trả lời Giang Tuần, “Tôi định ngày mai rồi hoàn thành luôn.
Cơm nước xong xuôi, Du Mân nói cậu muốn đi trung tâm thương mại, Trình Thủy đến nhà dì nhỏ lấy đồ, Giang Tuần đưa Triệu Thương Thương về trường trước.”
Lúc gần đến cổng trường thì có một cơn mưa nhỏ.Bốn năm phút sau, điện thoại Trình Thủy có thông báo tin nhắn đến từ đồng nghiệp bán thời gian tại quán trà sữa.
Trường học quy định xe bên ngoài không được vào trong, Triệu Thương Thương chỉ có thể đi bộ vào.
Giang Tuần dừng xe xong, Triệu Thương Thương nói: “Tôi tự về ký túc xá là được rồi, cậu cũng về sớm đi nhé.””
Giang Tuần xuống xe bung dù ra, “Lúc nãy ăn no quá nên tôi đi dạo một chút.” ”Nhưng chiều mai tôi có lớp tự chọn nữa.
Triệu Thương Thương nhớ lại vừa rồi trên bàn cơm, cô thấy cậu rõ ràng không ăn được bao nhiêu.Triệu Thương Thương nhớ lại vừa rồi trên bàn cơm, cô thấy cậu rõ ràng không ăn được bao nhiêu.
Cô đi phía dưới dù của cậu, nhìn chằm chằm con đường cây bạch quả đang lấp lánh ánh sáng sau cơn mưa phía trước, cố gắng tìm chủ đề nói chuyện để phá vỡ bầu không khí yên tĩnh lúc này: “Ngày mai cậu có nhiều tiết không?”Bọn họ gặp rất nhiều người trên đường đến 3028, một nơi ngày xưa vắng vẻ, bây giờ đã biến thành nơi check-in.
“Mai là chủ nhật, không có lớp.”Người thay ca Trình Thủy là một cô gái trẻ tóc xoăn, cô ta đến muộn vài phút, trên tay cầm điếu thuốc, mang theo mùi thuốc lá nồng nặc vào quán.
“À.” Cô hơi bối rối, “Tôi quên mất.””Ý cậu là, có thể cậu ấy thích tớ?
Cán dù dài trong tay Giang Tuần nghiêng về phía cô, cậu thả chậm bước chân theo tốc độ của cô, “Muốn mai tôi đến tìm cậu?”Triệu Thương Thương nghe tiếng động mở mắt ra, giữ tư thế gối đầu lên cánh tay nhìn cậu từ dưới lên.
“Tôi không có nói vậy nha!” Giọng Triệu Thương Thương gấp gáp hơn.Vậy cũng quá lúng túng rồi.
“Ừm, là tôi muốn đến tìm cậu ăn cơm, không phải cậu nói cá nướng ở nhà ăn của trường cậu rất ngon à, tôi muốn nếm thử.”Giang Tuần nhận lấy cặp sách của cô, đeo lên một bên vai, vừa ra ngoài vừa hỏi: “Bài tập nhóm của cậu xong chưa?
“Nhưng chiều mai tôi có lớp tự chọn nữa.””
“Tôi ăn cơm với cậu xong sẽ về trường.”” Triệu Thương Thương nói, “Để Haidilao chúc mừng giúp cậu.
“Có phiền phức lắm không?”Cậu ấy chạy tới gặp bọn họ, “Đi đi đi, đi chung đi, chúng ta ra ngoài ăn một bữa.
“Chỉ cần muốn đến thì sẽ không thấy phiền.””Tôi có đến trễ không? “Không ngờ cậu lại là người sành ăn.”Triệu Thương Thương bị sặc một cái.
Bàn tay cầm dù của Giang Tuần ướt mưa lạnh, trong cơn gió lạnh, đốt ngón tay hơi ửng đỏ, cậu nhìn đỉnh đầu cô cười, “Có lẽ là lây từ cậu.”Bây giờ đã là mùa thu.
Giang Tuần dường như vô cùng quen thuộc với khuôn viên Đại học Y học cổ truyền, không cần Triệu Thương Thương chỉ đường cậu cũng biết phải đi đường nào.”
Triệu Thương Thương mua bánh rán cho bạn cùng phòng ở tầng một của nhà ăn, sau đó quay trở lại tòa nhà số 7 của ký túc xá nữ.”
Trong mấy phút mưa đã lớn hơn.Nhưng chính cái lớp “giấy cửa sổ” này mãi chẳng ai chịu chọc thủng.
Mái hiên trước ký túc xá nữ đầy người, có người chen chúc ở cửa chờ đồ ăn khuya, có người đang mua đồ ở căng tin dưới lầu, còn có một đôi nam nữ chắc là đang yêu nhau, không nỡ chia xa.”Bọn tớ HẸN HÒ LÚC NÀO?
Triệu Thương Thương mất tự nhiên dời ánh mắt khỏi cặp đôi kia rồi nhìn ống quần ướt mưa của Giang Tuần.”
Cô đang định nói chuyện thì phía sau có người gọi cô: “Thương Thương ——” Bàn tay cầm dù của Giang Tuần ướt mưa lạnh, trong cơn gió lạnh, đốt ngón tay hơi ửng đỏ, cậu nhìn đỉnh đầu cô cười, “Có lẽ là lây từ cậu.
Là Thành Đóa với Vương Hiểu Cách, bạn cùng phòng của cô, hai người họ mặc đồ ngủ xách một thùng quần áo, thoạt nhìn giống như vừa từ phòng giặt đi ra.
Trình Thủy nhìn đồng hồ, tháo tạp dề xuống, vào phòng làm việc đổi quần áo của mình.
“Bạn cùng phòng của tôi tới rồi, tôi về phòng ngủ với các cậu ấy đây.” Triệu Thương Thương nói với Giang Tuần.Du Mân: “Nếu tôi mở miệng thì sao?
“Được.” Giang Tuần trả lại cặp sách trên vai cho cô.” Cô hơi bối rối, “Tôi quên mất.
“Bái bai.”Mái tóc trắng của Du Mân rất nổi bật, Trình Thủy cầm điện thoại quay cậu ấy.
“Mai gặp.””
Ánh mắt của Thành Đóa và Vương Hiểu Cách đảo qua đảo lại giữa Triệu Thương Thương và Giang Tuần, đến lúc về phòng ngủ, vừa đóng cửa lại, “Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị, Triệu Thương Thương cậu giải thích nhanh cho tôi, cái cậu đẹp trai lúc nãy là ai?”Tòa nhà cao tầng phía sau là một khách sạn bị bỏ hoang giữa chừng khi đang xây dựng.
“Bạn tớ.” Triệu Thương Thương đưa bánh rán cho Thành Đóa.”Tôi không có nói vậy nha!
Bây giờ Thành Đóa chẳng quan tâm chuyện ăn uống nữa, “Bạn trai à?”Thành tích của Du Mân bình thường đều xếp cuối, cũng may cậu đã đỗ vào một trường hạng ba.
Triệu Thương Thương bị sặc một cái.Triệu Dập Thời: “Vậy thì chỉ cợt nhả chứ không đẹp gì.
“Vẫn chưa tới mức đó.””
Vương Hiểu Cách mở diễn đàn trường ra, “Mau khai tên, khoa nào, khóa nào, sao trường chúng ta có một cực phẩm như vậy mà tớ không biết!””Bạn tớ.
“Không phải sinh viên trường mình, Học viện Mỹ thuật đó.””
“Khó trách, nếu là người trường mình thì sao tớ lại không biết được.” Vương Hiểu Cách là một fan cuồng của các trò chơi di động thể loại mô phỏng tình yêu.
Dù ở thế giới ảo hay thực, cô ấy luôn giữ sự nhiệt tình cao độ với những người khác giới có ngoại hình nổi bật.”
Triệu Thương Thương dứt khoát khai báo mọi chuyện: “Cậu ấy tên Giang Tuần, học ở Học viện Mỹ thuật, cùng tuổi với tớ, đều tốt nghiệp từ trung học số mười lăm, bọn tớ quen nhau từ trước rồi.””Chờ thi đấu bán kết giành quán quân rồi ăn mừng với bọn họ luôn.
Thành Đóa rất biết bắt trọng điểm: “Hai người hẹn hò từ lúc nào?””
“Bọn tớ HẸN HÒ LÚC NÀO?” Triệu Thương Thương hỏi lại từng chữ.”Chỉ cần muốn đến thì sẽ không thấy phiền.
“Nhìn cách hai người tạm biệt trước ký túc xá nữ mà nói không có gì là tớ không tin đâu nhé.” Thành Đoá, với kinh nghiệm tình trường phong phú, tự phong mình là bậc thầy tình cảm.Trong số đó, nổi bật nhất là một chiếc tàu hỏa xanh cũ kỹ bị bỏ hoang chạy từ nam ra bắc trông vô cùng chân thực.
Triệu Thương Thương bị cô nói đến mức tim đập nhanh hơn, không khỏi mong đợi hỏi: “Đại sư, tôi với cậu ấy thật sự trông giống như có gì đó sao?”Hai bên được bao phủ bởi những cây xanh tươi tốt, mấy năm rồi không ai quan tâm.
“Đâu chỉ giống, mà là rất giống.” Thành Đóa ôm lấy cô, “Cục cưng, cậu không nhận ra ánh mắt cậu ấy nhìn cậu à?”Địa điểm tổ chức cuộc thi nhảy đường phố là ở ngoại ô thành phố, tại một bãi đất trống bên ngoài một tòa nhà bỏ hoang.
“Ý cậu là, có thể cậu ấy thích tớ?”Lúc gần đến cổng trường thì có một cơn mưa nhỏ.
Triệu Thương Thương từng nghi ngờ, bởi Giang Tuần đối xử với cô thật sự quá tốt. Nhưng chính cái lớp “giấy cửa sổ” này mãi chẳng ai chịu chọc thủng. Cô lại không thể trực tiếp chạy đến hỏi Giang Tuần: “Có phải cậu thích tôi không?””
Vậy cũng quá lúng túng rồi.” Lỡ không đúng thì sao.”
Lỡ như thì sao.”Chắc bảy mươi phần trăm, cậu ấy có ý với cậu.
Cô không muốn mạo hiểm, vì Giang Tuần đối với cô thực sự quá quan trọng.”
“Chắc bảy mươi phần trăm, cậu ấy có ý với cậu.” Thành Đóa nói.Cô gái tóc xoăn đứng sau nhìn bọn họ, mở máy ảnh điện thoại ra, phóng to rồi nhanh chóng chụp lại thân xe và logo trên đó.
“Còn ba mươi phần trăm kia thì sao?” Triệu Thương Thương hỏi.” “Cậu có thể thử thăm dò một chút.” Thành Đóa nghĩ kế cho cô.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.