Chương 59: “Ông trời phái tôi đến nhặt cậu.”Di chúc của bà cụ đã lập từ lâu, sẽ không cho thêm xu nào vì dáng vẻ này cậu.
”
==============Cô bé quá nhỏ quá mềm, có vẻ rất yếu ớt, đôi mắt trong veo, sáng ngời, miệng mím chặt có thể khóc bất cứ lúc nào khiến Giang Tuần không dám đưa tay ra.
Mùng năm tháng giêng, lớp mười hai khai giảng.Cô hỏi cậu rất nhiều câu, nhất thời Giang Tuần không biết nên trả lời câu nào trước, chỉ im lặng, cụp mắt lặng lẽ nhìn cô.
Sáng sớm mùa đông là một loại cực hình đối với Triệu Thương Thương, cơ thể cô đã tới trường học nhưng hồn vẫn còn nằm trên giường trong nhà. Vào cổng trường, bị gió lạnh thổi qua, cuối cùng cô cũng tỉnh táo.Tin cô ấy mang thai đã được truyền ra như vậy.
Bầu trời phía trên xám xanh, thành phố vẫn chưa thức giấc, chỉ có các cửa sổ của tòa nhà giảng dạy trước mặt đều sáng đèn, tỏa sáng rực rỡ trong sương giá mùa đông.”Hóa ra là đến lừa cơm à.
Dương San làm chủ nhiệm lớp nên đến sớm nhất, đặt trên bàn mỗi người một trái quýt.Mấy ngày nay, cuộc sống này đêm của Giang Tuần bị đảo loạn, cậu thật sự không nhớ mình đã ăn tối chưa, cậu im lặng một lúc.
Ngụ ý “Đại cát đại lợi, cờ khai tất thắng.”Chuyến bay cất cánh lúc nửa đêm. Mười người đầu tiên đến lớp còn được cô ấy lì xì.”
Không có phần của Triệu Thương Thương, sau khi cô vào lớp, phòng học đã ngồi đầy một nửa, tiếng đọc sách khắp nơi.Da cậu trắng bệnh giống một khối
ngọc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-gai-bat-gio-lan-vu-lam/1733007/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.