🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Giang Tuần nắm lấy dây dắt cho, “Đưa con đi.

==========”

Ba bạn nam mãi không đến cuối cùng cũng được lớp tìm thấy ở sân bóng rổ, bọn họ chơi bóng rổ quên cả thời gian.Là mẹ cậu sao?

Dương San phun nước bọt đầy đầu ba người, “Nhanh xếp hàng lên xe đi!”Triệu Thương Thương ngồi xổm đến tê chân, Giang Tuần kéo một cái mới đứng lên được.

Triệu Thương Thương ngồi xổm đến tê chân, Giang Tuần kéo một cái mới đứng lên được.”

Xe buýt cỡ lớn dừng trước mặt họ có thể chở rất nhiều người nhưng dù sao chỗ ngồi có hạn, hai người ngồi một hàng, chen chúc, ai thân với ai thì ngồi chung.Đi bộ khoảng mười phút là đến trạm xe buýt, ven đường cũng có xe đạp công cộng, tài xế taxi đã đợi ở ngã tư để đón khách.

Triệu Thương Thương và Giang Tuần đi phía sau nên không còn chỗ ngồi, hai người miễn cưỡng tìm được chỗ đứng.Hay là người thân nào khác?

Triệu Thương Thương đeo cặp trước ngực, hai tay nắm lấy chỗ ngồi phía trước. Giang Tuần đứng sau lưng cô, cậu dễ dàng nắm lấy vòng nhựa treo phía trên.Hầu hết học sinh trong lớp đều làm việc theo nhóm hai hoặc ba người, nhưng cũng có người lười nên tập hợp thành nhóm bốn năm người.

“Không xa lắm đâu, tới ngay thôi.” Triệu Thương Thương quay đầu nói với Giang Tuần.Triệu Thương Thương ôm cặp sách, dùng móng tay cạo đi vết bùn khô trên đó, đột nhiên không nhịn được thò đầu ra nhìn lại, Giang Tuần vẫn còn đứng ở vị trí lúc xuống xe, bên cạnh cậu có thêm một người phụ nữ cao gầy mặc áo khoác đen.

Xung quanh ồn ào, cậu không nghe rõ nên cúi đầu đến gần cô mới nghe thấy, “Gì cơ?””Chút nữa xuống xe phải cẩn thận, trên đường về cũng thế.

Triệu Thương Thương mở to mắt, cô ngửi thấy mùi hương sạch sẽ trên đồng phục cậu, hàng mi vừa dày vừa dài gần trong gang tấc, khẽ động đậy.

==========

Cô nói lại lần nữa: “Đường đi không xa, mười mấy phút là đến thôi.”Sau khi làm xong cô tìm một chỗ râm mát tránh nắng.

Nói xong cô liền nhanh chóng quay đầu đi.”

 

Giang Tuần yên lặng nhìn đỉnh đầu đầy tóc mềm mại của cô, màu sắc bị ánh nắng pha loãng, phủ lên một lớp vàng nhạt mờ ảo.Cô lấy một bình nước lớn trong túi ra rót cho Giang Tuần một cốc rồi rót thêm nước cho mình.

Giang Tuần lấy tai nghe trong túi ra, vụng về lại cẩn thận nhét vào tai trái của cô. Thời gian còn sớm, Giang Tuần nói: “Chúng ta đến trạm xe buýt đi.

Triệu Thương Thương giật mình, nhìn ra ngoài đường phố lung linh dưới ánh mặt trời, trong tai vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng.-

–Sau khi cậu xuống xe thì không yên tâm lắm, đứng bên đường không đi ngay, Triệu Thương Thương kéo kính xe xuống, cười híp mắt vẫy tay với cậu.

Xe buýt dừng ở bãi đất trống, bên cạnh là một cây cầu dài trông có vẻ dãi gió dầm mưa, dưới cầu là một dốc đất trơ trụi, rộng lớn.Giang Tuần nhìn có vẻ không có biểu cảm gì nhưng thật ra tâm trạng cậu cũng không khác cô lắm, cậu cũng bị dọa sợ, cô đột nhiên té về phía trước khiến cậu thót tim.

Những cây giống chất đống bên cạnh, nhiều dụng cụ khác nhau như cuốc, xẻng, xô…”Thật à?

Các bạn của lớp khác đến trước đã bắt đầu hành động.Cô dựng thẳng cây non, Giang Tuần dùng xẻng lấp đất, trước tiên lấp khoảng một nửa, cậu nhẹ nhàng nhấc cây non lên một chút để đảm bảo rễ cây hướng xuống, sau đó dùng chân giẫm chặt đất, rồi vỗ nhẹ để cây thẳng đứng.

Dương San dẫn lớp tìm khu vực họ phụ trách, vỗ tay thật to: “Các em vào việc thôi.””

Các bước trồng cây khá đơn giản, đào hố, trồng cây con, lấp đất, rắc phân và tưới nước. Triệu Thương Thương lớn lên ở Thanh Sơn Phô từ nhỏ, những việc này không làm khó được cô.”Con đã kết bạn được rồi.

Cô chọn cuốc, muốn thể hiện kỹ năng của mình cho Giang Tuần xem, “Chàng trai, lần đầu trồng cây à?”Gió cuốn những chiếc lá ngô đồng rụng bên đường, bụi đất bay lượn trong ánh nắng.

“Tối qua tôi đã xem video rồi.”)

“Video trồng cây?”Các bạn của lớp khác đến trước đã bắt đầu hành động. “Ừm.””Biết rồi, tôi là người rất thận trọng.

Triệu Thương Thương cười ha hả.Triệu Thương Thương đeo cặp trước ngực, hai tay nắm lấy chỗ ngồi phía trước.

Giang Tuần nhận cuốc trong tay cô rồi bắt đầu đào hố, nhìn qua đúng là rất ra gì, động tác khá thành thạo.Màu giày cũng thay đổi, đế giày còn dính không ít bùn.

Để đề phòng mọi người trồng quá dày hoặc quá thưa, nhà trường đã cử người rải bột vôi xuống đất trước rồi chia thành từng ô nhỏ.Hay đối tác làm việc?

 

Hầu hết học sinh trong lớp đều làm việc theo nhóm hai hoặc ba người, nhưng cũng có người lười nên tập hợp thành nhóm bốn năm người.”Có bị thương không?

Giang Tuần đào hố, Triệu Thương Thương đi lấy cây non.Phần gốc được bọc trong những bầu đất hình bán cầu và buộc chặt bằng dây thừng thô.

Tất cả đều là những cây mộc lan non cao hơn một mét, thân cây thẳng và thon. Phần gốc được bọc trong những bầu đất hình bán cầu và buộc chặt bằng dây thừng thô.Mặc dù chỉ là đánh dấu nhưng Triệu Thương Thương lại cảm thấy hình ảnh này rất trang nghiêm, cô hỏi Giang Tuần: “Cậu muốn cầu nguyện không?

Triệu Thương Thương dựng thẳng cây bên cạnh, nhấc lên. Nó nặng hơn cô dự đoán, khiến cô phải đi vài bước lại dừng lại nghỉ.”

Giang Tuần chạy tới nhận lấy cây.Cách ngã tư không xa, cô nhìn thấy Triệu Dập Thời.

“Cậu có cần tôi khiêng cùng không?” Cô hỏi.Triệu Dập Thời mở cửa ghế phụ ngồi vào, các bạn khác cũng chen chúc lên chỗ phía sau.

“Không cần.””

Giang Tuần bưng cây giống bước nhanh về phía hố của hai người, Triệu Thương Thương tìm kéo cắt dây thừng bên ngoài bọc đất.”Nhân lúc cậu còn nhận ra, chúng ta có nên đánh dấu gì đó không?

Cô dựng thẳng cây non, Giang Tuần dùng xẻng lấp đất, trước tiên lấp khoảng một nửa, cậu nhẹ nhàng nhấc cây non lên một chút để đảm bảo rễ cây hướng xuống, sau đó dùng chân giẫm chặt đất, rồi vỗ nhẹ để cây thẳng đứng.Giang Tuần lấy tai nghe trong túi ra, vụng về lại cẩn thận nhét vào tai trái của cô.

Triệu Thương Thương nhìn động tác của cậu, khen: “Không tệ, rất chuyên nghiệp nha, cái này cậu cũng học từ video hả?””

Giang Tuần lấp đất, “Xem trong sách.”” Cô gái liên tục xin lỗi.

Triệu Thương Thương giơ ngón cái với cậu, “Quả nhiên trong sách tự có nhà vàng!””Ừm.

(*Trong sách tự có ngôi nhà vàng: nhấn mạnh giá trị của tri thức và học vấn, ám chỉ rằng đọc sách và học hành chăm chỉ có thể mang lại thành công, phú quý và sự thịnh vượng.)”

Giang Tuần: “Cho nên cậu phải đọc nhiều sách hơn.””

Triệu Thương Thương: “Cho nên cậu phải đọc nhiều sách hơn để tôi đến nhà cậu đào vàng.”Cũng may một lúc sau xe 606 bọn họ chờ đã tới.

Sau khi trồng cây xong phải tưới nước, dưới cầu có một con sông, mọi người xách xô đi múc nước, Triệu Thương Thương chạy tới chạy lui đến kiệt sức.Ba

 

bạn nam mãi không đến cuối cùng cũng được lớp tìm thấy ở sân bóng rổ, bọn họ chơi bóng rổ quên cả thời gian.

Sau khi làm xong cô tìm một chỗ râm mát tránh nắng.”Sợ muốn chết.

Cô lấy một bình nước lớn trong túi ra rót cho Giang Tuần một cốc rồi rót thêm nước cho mình.Lúc Triệu Thương Thương ló đầu ra ngoài cửa sổ vẫy tay với Giang Tuần, Thẩm Chi Thư đã nhìn thấy, bà thấy cô rất thanh tú đáng yêu, nụ cười rất vui vẻ.

Trải áo khoác trên mặt đất rồi ngồi lên.Giang Tuần đứng sau lưng cô, cậu dễ dàng nắm lấy vòng nhựa treo phía trên.

Đồ ăn vặt cũng đổ hết ra giống như đi dã ngoại.”

Cây cơ bản đã trồng xong, không ít bạn học đang nghịch nước bên bờ sông, có người chạy xuống dưới cầu chụp ảnh.Tài xế taix đang kéo khách, gom đủ một xe mới chịu đi, hỏi hai người đi đến đâu.

Triệu Thương Thương hìn cây non mới trồng trước mặt, hỏi Giang Tuần: “Cậu còn nhớ hai cây chúng ta vừa mới trồng ở đâu không?”Nhìn dáng người và khí chất, có lẽ là người ở cùng xe với Giang Tuần chiều qua.

Giang Tuần gật đầu.Chuyện đi dạo này hoàn toàn không phù hợp với Thẩm Chi Thư, bà ấy thích hợp với những nơi đàm phán có ánh mắt tập trung và phòng họp sáng sủa cả ngày lẫn đêm.

“Thật à?” Triệu Thương Thương còn không nhớ rõ.Cô quan sát xung quanh, ánh mắt đột nhiên rơi vào hai chân dính đầy bùn của mình, mắt cô sáng lên, “Tôi treo dây giày lên cành cây là được rồi!

Giang Tuần chỉ một nơi, “Bên đó, trên ngọn của hai cây đó có một cụm lá đặc biệt cao, rất dễ nhận ra.”-

Triệu Thương Thương sắp nghi ngờ mắt mình, cô cảm thấy chẳng dễ nhận ra chút nào, tất cả cây Ngọc Lan đều chẳng khác gì nhau.”

“Nhân lúc cậu còn nhận ra, chúng ta có nên đánh dấu gì đó không?””Không sao không sao.

Triệu Thương Thương mở cặp ra, bên trong trống rỗng vì đã bị cô dùng để bỏ đồ ăn vặt, bây giờ bên trong không có gì.”

Cô quan sát xung quanh, ánh mắt đột nhiên rơi vào hai chân dính đầy bùn của mình, mắt cô sáng lên, “Tôi treo dây giày lên cành cây là được rồi!”Cô thấy mình có hơi ngốc.

Giang Tuần: “…”Trên người cậu dính chút bụi bẩn, chiếc áo khoác đồng phục mặc hờ hững, không kéo kín, tóc bị cậu tùy tiện vuốt ngược ra sau, có chút rối, đôi giày trắng đã chuyển thành màu vàng nâu.

Mặc dù cậu cảm thấy có hơi lạ lùng nhưng vẫn hỏi: “Có cần dùng của tôi không?”Giày cô không có dây vốn đã bất ổn, cả người cô nhào về phía trước,

 

Giang Tuần nhanh tay nhanh mắt kéo được cô lại.

Nhận được câu từ chối của Triệu Thương Thương: “Dây giày của cậu không đẹp bằng của tôi.”” Triệu Thương Thương nói, “Cậu thấy những người khác đều treo tơ hồng lên câu đại thụ trong chùa để cầu phúc, không có ai treo màu trắng cả.

Dây giày của Giang Tuần màu trắng, đã bị dính đất vàng. Màu giày cũng thay đổi, đế giày còn dính không ít bùn.Xe vẫn còn chỗ ngồi, cô gái phía sau quá vộ nên đã giẫm lên gót giày của Triệu Thương Thương.

Của Triệu Thương Thương thật ra cũng không khác gì.Trước trạm xe buýt có khá đông người.

Chỉ có điều dây giày của cô màu đỏ thẫm, có thể chịu cẩn, nhìn vẫn ổn hơn của Giang Tuần một chút.”

“Hơn nữa treo màu đỏ lên sẽ đẹp hơn.” Triệu Thương Thương nói, “Cậu thấy những người khác đều treo tơ hồng lên câu đại thụ trong chùa để cầu phúc, không có ai treo màu trắng cả.”Nhưng bây giờ, không biết có phải do đang mang thai hay không, toàn bộ khí chất của bà ấy dường như đã trở nên dịu dàng hơn so với trước đây.

Giang Tuần: “Lần đầu tiên tôi thấy có người treo dây giày đỏ.”Triệu Thương Thương hìn cây non mới trồng trước mặt, hỏi Giang Tuần: “Cậu còn nhớ hai cây chúng ta vừa mới trồng ở đâu không?

Triệu Thương Thương vừa tháo dây giày vừa nói: “Tận dụng thứ có sắn thôi, đừng yêu cầu cao quá, màu hợp là được rồi.”Xe hơi của chủ nhiệm lớp họ dừng lại bên cạnh.

Cô đưa dây giày cho Giang Tuần để cậu treo lên cao một chút, buộc lỏng vào một cành cây nhỏ, chừa khoảng trống đủ để nó không bị rơi ra là được.Hai người tiếp tục nghỉ ngơi dưới bóng râm, chờ lớp tập hợp trước rồi giải tán.

Mặc dù chỉ là đánh dấu nhưng Triệu Thương Thương lại cảm thấy hình ảnh này rất trang nghiêm, cô hỏi Giang Tuần: “Cậu muốn cầu nguyện không?”Cậu nói thẳng như vậy khiến Triệu Thương Thương phải suy nghĩ lại rồi bật người đến mức đầu đụng nhẹ vào lưng cậu, cười khúc khích không ngừng.

Giang Tuần giơ tay buộc nút trên cây, nghe vậy thì sửng sốt, cúi đầu nhìn cô, chân thành hỏi: “Cầu nguyện với dây giày à?””

Cậu nói thẳng như vậy khiến Triệu Thương Thương phải suy nghĩ lại rồi bật người đến mức đầu đụng nhẹ vào lưng cậu, cười khúc khích không ngừng.Triệu Thương Thương dựng thẳng cây bên cạnh, nhấc lên.

Cô thấy mình có hơi ngốc.Triệu Thương Thương cười ha hả.

Giang Tuần treo dây giày của Triệu Thương Thương lên cả hai cây rồi kết thúc công việc.Giang Tuần: “Cho nên cậu phải đọc nhiều sách hơn.

 

Hai người tiếp tục nghỉ ngơi dưới bóng râm, chờ lớp tập hợp trước rồi giải tán. Mọi người đến chung nhưng sau kho hoàn thành nhiệm vụ có thể tự về nhà, buổi chiều không cần trở lại trường.(*Trong sách tự có ngôi nhà vàng: nhấn mạnh giá trị của tri thức và học vấn, ám chỉ rằng đọc sách và học hành chăm chỉ có thể mang lại thành công, phú quý và sự thịnh vượng.

Đi bộ khoảng mười phút là đến trạm xe buýt, ven đường cũng có xe đạp công cộng, tài xế taxi đã đợi ở ngã tư để đón khách.Vẻ ngoài của bà ấy mạnh mẽ, các đường nét trên khuôn mặt sắc sảo và sâu hút, cộng thêm tính cách ít nói cười, bà ấy giống như một lưỡi dao lạnh lùng.

Triệu Thương Thương hỏi Giang Tuần về nhà thế nào, “Cậu định đi xe buýt hay đón xe về?”Xung quanh ồn ào, cậu không nghe rõ nên cúi đầu đến gần cô mới nghe thấy, “Gì cơ?

Thời gian còn sớm, Giang Tuần nói: “Chúng ta đến trạm xe buýt đi.” Cậu nhìn đôi giày không có dây của Triệu Thương Thương, do dự, “Cậu đi đường có tiện không?”Giang Tuần gật đầu.

“Tiện lắm.” Triệu Thương Thương đi không nhanh như trước, lê bước chân, đi quá nhanh giày sẽ bay ra ngoài, “Cứ coi như mang dép thôi.”Những cây giống chất đống bên cạnh, nhiều dụng cụ khác nhau như cuốc, xẻng, xô…

Tài xế taix đang kéo khách, gom đủ một xe mới chịu đi, hỏi hai người đi đến đâu.Xe buýt 606 đến phố Bạch Thủy trước, Giang Tuần xuống xe trước Triệu Thương Thương.

Triệu Thương Thương lắc đầu với đối phương tỏ ý cô không đi.”Tối qua tôi đã xem video rồi.

Cách ngã tư không xa, cô nhìn thấy Triệu Dập Thời. Cậu vắt áo khoác trên vai, mặc áo ngắn tay giống như đang đi nghỉ hè.Triệu Thương Thương sắp nghi ngờ mắt mình, cô cảm thấy chẳng dễ nhận ra chút nào, tất cả cây Ngọc Lan đều chẳng khác gì nhau.

Xe hơi của chủ nhiệm lớp họ dừng lại bên cạnh. Triệu Dập Thời mở cửa ghế phụ ngồi vào, các bạn khác cũng chen chúc lên chỗ phía sau.Để đề phòng mọi người trồng quá dày hoặc quá thưa, nhà trường đã cử người rải bột vôi xuống đất trước rồi chia thành từng ô nhỏ.

Triệu Thương Thương lập tức nhìn với ánh mắt đồng tình, cô nghe nói lớp chọn trồng cây xong còn phải về trường học tiếp, xem ra là thật rồi.Mọi người đến chung nhưng sau kho hoàn thành nhiệm vụ có thể tự về nhà, buổi chiều không cần trở lại trường.

Trước trạm xe buýt có khá đông người.” Cậu nhìn đôi giày không có dây của Triệu Thương Thương, do dự, “Cậu đi đường có tiện không?

Cũng may một lúc sau xe 606 bọn họ chờ đã tới.Triệu Thương Thương và Giang Tuần đi phía sau nên không còn chỗ ngồi, hai người miễn cưỡng tìm được chỗ

 

đứng.

Triệu Thương Thương quẹt thẻ xe buýt giúp Giang Tuần, bị người khác chen lấn. Xe vẫn còn chỗ ngồi, cô gái phía sau quá vộ nên đã giẫm lên gót giày của Triệu Thương Thương.”

Giày cô không có dây vốn đã bất ổn, cả người cô nhào về phía trước, Giang Tuần nhanh tay nhanh mắt kéo được cô lại.”

“Xin lỗi xin lỗi…” Cô gái liên tục xin lỗi.”

“Không sao không sao.” Triệu Thương Thương gần như treo trên người Giang Tuần, bối rối đứng vững.”Video trồng cây?

Đến lúc hai người ngồi xuống hàng thứ hai từ dưới đếm lên, nhịp tim của Triệu Thương Thương vẫn chưa ổn định trở lại, suýt nữa cô đã vồ ếch trước mặt mọi người rồi.”

“Sợ muốn chết.” Triệu Thương Thương nhỏ giọng nói.”

Giang Tuần nhìn có vẻ không có biểu cảm gì nhưng thật ra tâm trạng cậu cũng không khác cô lắm, cậu cũng bị dọa sợ, cô đột nhiên té về phía trước khiến cậu thót tim.”

“Có bị thương không?””

“Không có.” Triệu Thương Thương bình tĩnh lại, “Không phải cậu đỡ được tôi rồi sao.”Giang Tuần giơ tay buộc nút trên cây, nghe vậy thì sửng sốt, cúi đầu nhìn cô, chân thành hỏi: “Cầu nguyện với dây giày à?

“Chút nữa xuống xe phải cẩn thận, trên đường về cũng thế.”Giang Tuần đào hố, Triệu Thương Thương đi lấy cây non.

“Biết rồi, tôi là người rất thận trọng.”Giang Tuần không ngờ sẽ gặp được Thẩm Chi Thư dắt chó chăn cừu Đức ra ngoài đi dạo.

“Tôi có hơi nghi ngờ.”Giang Tuần bưng cây giống bước nhanh về phía hố của hai người, Triệu Thương Thương tìm kéo cắt dây thừng bên ngoài bọc đất.

“…””

Xe buýt 606 đến phố Bạch Thủy trước, Giang Tuần xuống xe trước Triệu Thương Thương.Dương San phun nước bọt đầy đầu ba người, “Nhanh xếp hàng lên xe đi!

Sau khi cậu xuống xe thì không yên tâm lắm, đứng bên đường không đi ngay, Triệu Thương Thương kéo kính xe xuống, cười híp mắt vẫy tay với cậu.Triệu Thương Thương lắc đầu với đối phương tỏ ý cô không đi.

Xe buýt lại khởi động chạy về phía trước.Có lẽ vì hai người đã quá lâu không gặp nhau, mỗi ần bà ấy đều nhìn cậu thông qua ảnh Cổ Khâu Thành gửi đến.

Triệu Thương Thương ôm cặp sách, dùng móng tay cạo đi vết bùn khô trên đó, đột nhiên không nhịn được thò đầu ra nhìn lại, Giang Tuần vẫn còn đứng ở vị trí

 

lúc xuống xe, bên cạnh cậu có thêm một người phụ nữ cao gầy mặc áo khoác đen.” Triệu Thương Thương nhỏ giọng nói.

Nhìn dáng người và khí chất, có lẽ là người ở cùng xe với Giang Tuần chiều qua. ”

Là mẹ cậu sao?”Hơn nữa treo màu đỏ lên sẽ đẹp hơn.

Hay là người thân nào khác? Hay đối tác làm việc?” Triệu Thương Thương gần như treo trên người Giang Tuần, bối rối đứng vững.

Triệu Thương Thương suy đoán lung tung.Giang Tuần: “… –Thẩm Chi Thư để lộ ánh mắt đầy kinh ngạc.

Giang Tuần không ngờ sẽ gặp được Thẩm Chi Thư dắt chó chăn cừu Đức ra ngoài đi dạo.Nhận được câu từ chối của Triệu Thương Thương: “Dây giày của cậu không đẹp bằng của tôi.

Chuyện đi dạo này hoàn toàn không phù hợp với Thẩm Chi Thư, bà ấy thích hợp với những nơi đàm phán có ánh mắt tập trung và phòng họp sáng sủa cả ngày lẫn đêm.”

Giang Tuần nắm lấy dây dắt cho, “Đưa con đi.”Chương 42: “Con đã kết bạn được rồi.

Cho dù Cổ Nại nghe lời nhưng cũng không quá quen thuộc với bà ấy, để một người phụ nữ có thai dắt chó có hơi nguy hiểm.Giang Tuần: “Lần đầu tiên tôi thấy có người treo dây giày đỏ.

Thẩm Chi Thư buông tay, Cổ Nại vây quanh Giang Tuần, ngửi ống quần và giày của cậu, Giang Tuần cúi người xoa đầu nó.” Giang Tuần nói.

“Cổ Khâu Thành nói hôm nay con đi trồng cây?”” “Trường học tổ chức.””…

Trên người cậu dính chút bụi bẩn, chiếc áo khoác đồng phục mặc hờ hững, không kéo kín, tóc bị cậu tùy tiện vuốt ngược ra sau, có chút rối, đôi giày trắng đã chuyển thành màu vàng nâu.Đến lúc hai người ngồi xuống hàng thứ hai từ dưới đếm lên, nhịp tim của Triệu Thương Thương vẫn chưa ổn định trở lại, suýt nữa cô đã vồ ếch trước mặt mọi người rồi.

Dáng vẻ không giống với trong trí nhớ của Thẩm Chi Thư.Giang Tuần treo dây giày của Triệu Thương Thương lên cả hai cây rồi kết thúc công việc.

Có lẽ vì hai người đã quá lâu không gặp nhau, mỗi ần bà ấy đều nhìn cậu thông qua ảnh Cổ Khâu Thành gửi đến.Triệu Thương Thương mở to mắt, cô ngửi thấy mùi hương sạch sẽ trên đồng phục cậu, hàng mi vừa dày vừa dài gần trong gang tấc, khẽ động đậy.

“Cô bé lúc nãy là bạn con?”Thẩm Chi Thư buông tay, Cổ Nại vây quanh Giang Tuần, ngửi ống quần và giày của cậu, Giang Tuần cúi người xoa đầu nó.

 

Lúc Triệu Thương Thương ló đầu ra ngoài cửa sổ vẫy tay với Giang Tuần, Thẩm Chi Thư đã nhìn thấy, bà thấy cô rất thanh tú đáng yêu, nụ cười rất vui vẻ.”

“Cậu ấy tên Triệu Thương Thương.” Giang Tuần nói.Triệu Thương Thương giơ ngón cái với cậu, “Quả nhiên trong sách tự có nhà vàng!

“Con đã kết bạn được rồi.”Triệu Thương Thương suy đoán lung tung.

Thẩm Chi Thư để lộ ánh mắt đầy kinh ngạc. Vẻ ngoài của bà ấy mạnh mẽ, các đường nét trên khuôn mặt sắc sảo và sâu hút, cộng thêm tính cách ít nói cười, bà ấy giống như một lưỡi dao lạnh lùng. Nhưng bây giờ, không biết có phải do đang mang thai hay không, toàn bộ khí chất của bà ấy dường như đã trở nên dịu dàng hơn so với trước đây.Cậu vắt áo khoác trên vai, mặc áo ngắn tay giống như đang đi nghỉ hè.

Gió cuốn những chiếc lá ngô đồng rụng bên đường, bụi đất bay lượn trong ánh nắng.”

“Vậy sao.” Bà ấy nói, “Con có thể mời cô bé đến nhà làm khách.”

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.