Chương 10: “… Không phải chứ, thật sự thèm đến khóc rồi?”Lúc Triệu Thương Thương nói chuyện với Trình Thủy, Du Mân ở bên cạnh đang ăn sô cô la trong kem, rất giòn.
Triệu Thương Thương nói: “Cậu về sớm thay giày đi, tốt nhất là ngâm chân nữa, đừng để bị cảm.
==============”
Một bóng đen bao phủ trên đỉnh đầu, những hạt mưa bị ngăn cách bên ngoài, đập mạnh vào vải dù.”Không đi.
Có người gọi tên cô.Phong thư được trường thiết kế riêng, góc trên bên phải dán tem hoa cúc 80 xu có dấu mộc đỏ của bưu điện.
Triệu Thương Thương đang ngẩn ngơ ngạc nhiên ngẩng đầu, “Giang Tuần, sao cậu lại ở đây?”” Giang Tuần hỏi cô.
Bây giờ cô giống như đang ngậm gì đó trong miệng, nói có hơi ngọng.Đầu vừa chuyển động, lá sen bên trên liền rơi xuống.
Đầu vừa chuyển động, lá sen bên trên liền rơi xuống.Từ xa có một chiếc xe ba bánh chở hàng nhỏ chạy tới, trên thân xe có dán logo của bưu điện đang lái đến với tốc độ vừa phải, càng lúc càng gần họ.
Giang Tuần đón lấy rồi cầm giúp cô.cỏ mọc cao rồi, lão Triệu cần cắt cỏ trong vườn rồi.
“Tôi đi ăn ở đối diện.” Giang Tuần nói. Cậu chú ý tới gò má hơi nhô lên của Triệu Thương Thương, “Nhổ răng rồi?””Giang Tuần, giày cậu ướt rồi.
“Ừm.”Triệu Thương Thương đang định thần không biết quỷ không hay quay về phòng mình, bỗng nhiên sau lưng có thêm một cái bóng: “Chị làm gì đó?
“Cậu vẫn ổn chứ?”Triệu Thương Thương bưng bát ngồi trước tivi xem phim hoạt hình, cô không thể mở miệng quá lớn, dùng thìa múc cháo rồi đưa vào miệng, chỉ có thể nhai bằng răng bên phải.
“Tôi cảm thấy không ổn lắm.”” Giang Tuần nói.
Giọng Triệu Thương Thương ỉu xìu, ngẩng đầu nói chuyện quá tốn sức, cô chống đầu gối đứng lên.”Cậu có muốn một cây không?
“Đến trang trại không?” Giang Tuần hỏi cô.”
Triệu Thương Thương từ chối: “Tôi còn phải đợi người đưa thư để lấy chuyển phát nhanh.”Triệu Thương Thương: “Đúng rồi, sao thế?
“Chuyển phát nhanh sẽ gửi tới nhà cậu mà.””Alo…
“Là thứ rất quan trọng, tôi muốn lấy sớm.” Triệu Thương Thương nói, “Cậu đi trước đi.”Nhưng ông ấy lại đặt mua đồ trong livestream của Trình Thủy, có lẽ đặc biệt quan tâm việc làm ăn của nhà cô ấy.
Giang Tuần vẫn che dù cho cô không di chuyển như định chờ với cô.Triệu Thương Thương đưa Giang Tuần đến dưới mái hiên của trang trại, vẫy tay tạm biệt với cậu: “Có rảnh thì tới nhà tôi chơi nhé.
“Cậu thu hồi gì thế?” Giang Tuần đột nhiên hỏi.Xé niêm phong.
Lúc này Triệu Thương Thương mới nhớ tới chuyện này, trên xe cô gửi tin nhắn nói Giang Tuần nói dối sau đó thu hồi, không ngờ sẽ bị cậu hỏi.”Đến trang trại không?
“Tôi quên rồi, cũng không quan trọng, tôi gửi nhầm thôi.”Giang Tuần không đổi kênh.
Hai người yên lặng một lúc, không ai nói chuyện nữa.” Giang Tuần nói, “Cảm ơn.
Nhịp mưa rơi chậm lại, lá cây được rửa sạch đến tỏa sáng.”Được.
Triệu Thương Thương trông mong nhìn con đường phía trước, trong miệng có cảm giác đau rát, cô không cần soi gương cũng biết dáng vẻ của mình lúc này rất xấu.”
Cô càng không muốn nói chuyện.Lúc nãy cậu vẫn luôn cầm giúp cô, bây giờ trả lại cô.
Cô có một loại cảm giác lo lắng và ngại ngùng khó hiểu khi đối mặt với Giang Tuần.”
Triệu Thương Thương lại ngồi xổm xuống để tránh việc ánh mắt của hai người vô tình chạm phải nhau.”
Cô cụp mắt, từ từ nhìn đi chỗ khác rồi đột nhiên dừng lại.”Cậu nói vậy làm anh em đau lòng lắm đó.
“Giang Tuần, giày cậu ướt rồi.” Tiếng mưa rơi át đi giọng Triệu Thương Thương, Giang Tuần cố lắm mới có thể nghe rõ.”
Từ xa có một chiếc xe ba bánh chở hàng nhỏ chạy tới, trên thân xe có dán logo của bưu điện đang lái đến với tốc độ vừa phải, càng lúc càng gần họ.Du Mân nói tiếp: “Mùi vị của món này thật sự rất ngon…
Triệu Thương Thương lập tức đứng lên, vẫy tay ngăn xe lại.Buổi chiều Giang Tuần về núi Thất Nha, cậu cắm lá sen vào bình thủy tinh trong phòng vẽ.
Dù trên đỉnh đầu di chuyển theo bước chân cô, Giang Tuần đi sau lưng cô.”
Triệu Thương Thương nói rõ mục đích đến với người đưa thư, báo tên và số điện thoại của lão Triệu. Người đưa thư đưa cho cô một phong thư bảo cô ký tên.Chó chăn cừu Đức nhàn nhã dạo bước giống như đang ở trong vườn hoa nhà mình.
Sau khi lấy được phong thư, trái tim treo lơ lửng của Triệu Thương Thương cuối cùng cũng đáp xuống.Điểm số của từng môn lọt vào tầm mắt.
Phong thư được trường thiết kế riêng, góc trên bên phải dán tem hoa cúc 80 xu có dấu mộc đỏ của bưu điện. Góc dưới bên trái có ảnh cổng lớn của trường, vô cùng bắt mắt.Giang Tuần giúp cậu ấy cầm ba cây xúc xích.
Giang Tuần vừa nhìn đã thấy chữ “Trung học số mười lăm”.Về đến nhà, Triệu Thương Thương thu dù treo trên cây trúc dưới mái hiên.
Triệu Thương Thương không nói phong thư này cụ thể là gì, Giang Tuần cũng không hỏi.Tối hôm qua Triệu Thương Thương gửi tin nhắn xong liền đi ngủ, hôm sau mới nhìn thấy câu hỏi của Giang Tuần.
“Tôi về đây.”Triệu Thương Thương nhìn thấy sào trúc phía ngoài mới nhớ ra dù của cậu vẫn còn ở đây.
“Ô cho cậu.” Giang Tuần nói.” Triệu Thương Thương biết Giang Tuần hay ở một mình trong nhà, không quen thuộc với Thanh Sơn Phô nên cô cổ vũ cậu ra ngoài đi dạo thăm thú nhiều hơn.
Triệu Thương Thương: “Vậy tôi đưa cậu qua trang trại trước.”Triệu Dập Thời: “Có chị ở bên cạnh nhìn, em ăn càng ngon hơn.
Mặc dù chỉ cách mấy bước.” Tiếng mưa rơi át đi giọng Triệu Thương Thương, Giang Tuần cố lắm mới có thể nghe rõ.
Triệu Thương Thương đưa Giang Tuần đến dưới mái hiên của trang trại, vẫy tay tạm biệt với cậu: “Có rảnh thì tới nhà tôi chơi nhé.””
“Không phải lời khách sáo đâu.”Dù trên đỉnh đầu di chuyển theo bước chân cô, Giang Tuần đi sau lưng cô.
“Được.” Giang Tuần nói.Lúc này Triệu Thương Thương mới nhớ tới chuyện này, trên xe cô gửi tin nhắn nói Giang Tuần nói dối sau đó thu hồi, không ngờ sẽ bị cậu hỏi.
Sau khi giày vải của cậu dính nước mưa, màu sắc cũng sậm hơn rất nhiều, có lẽ bên trong cũng ướt đẫm. Triệu Thương Thương nói: “Cậu về sớm thay giày đi, tốt nhất là ngâm chân nữa, đừng để bị cảm.””Gì?
Giang Tuần gật đầu.Điện thoại của Triệu Thương Thương đổ chuông, là ba cô gọi, cô đi đến một góc yên tĩnh hơn để nghe máy.
“Lá sen của cậu.”Có lẽ mẹ cô vẫn còn đang nghỉ ngơi trong phòng.
Lúc nãy cậu vẫn luôn cầm giúp cô, bây giờ trả lại cô.Đã thành công giấu được ba mẹ nhưng cô lại không dễ chịu chút nào.
“Cho cậu đó.” Triệu Thương Thương nói.” Giang Tuần đột nhiên hỏi.
Cô không trì hoãn nữa, gấp phong thư lại nhét vào túi quần rồi che dù bước đi. Có điều hôm nay không ai nói gì Triệu Thương Thương.
Buổi chiều Giang Tuần về núi Thất Nha, cậu cắm lá sen vào bình thủy tinh trong phòng vẽ.” Giang Tuần nói.
–Diệp Xuân Lâm đi mở cửa.
Về đến nhà, Triệu Thương Thương thu dù treo trên cây trúc dưới mái hiên.” Triệu Thương Thương đẩy cậu, nhét túi củ sen vào tay cậu.
Cô đứng bên cửa sổ lén nhìn tình hình trong nhà, lão Triệu vẫn còn nằm trên giường trúc không biết đã dậy chưa, trong phòng ngủ ở tầng một mơ hồ truyền ra tiếng nhạc phát từ điện thoại, vừa nghe liền biết bà Trịnh đang xem mấy đoạn video ngắn.Triệu Thương Thương ngã xuống sàn, dang hai tay hai chân ra.
Có lẽ mẹ cô vẫn còn đang nghỉ ngơi trong phòng.”
Triệu Thương Thương đang định thần không biết quỷ không hay quay về phòng mình, bỗng nhiên sau lưng có thêm một cái bóng: “Chị làm gì đó?””
Triệu Dập Thời xuất hiện không một tiếng động.Cổ Khâu Thành với nụ cười ấm áp đi cùng với Giang Tuần dắt chó chăn cừu Đức.
Nhìn bằng mắt thường có thể thấy được sự kinh hãi của Triệu Thương Thương: “Móa.”” Diệp Xuân Lâm không đồng ý nói.
“Cỏ… cỏ mọc cao rồi, lão Triệu cần cắt cỏ trong vườn rồi.”” (*Chữ “Móa” với “Cỏ” đều là thảo 草)”Tôi về đây.
Triệu Dập Thời quan sát cô từ trên xuống dưới, nói với giọng điệu chắc chắn: “Chị làm chuyện xấu gì rồi.”==============
Triệu Thương Thương: “Không có.”Triệu Thương Thương: “Vâng ạ.
Triệu Dập Thời: “Buổi trưa chị ra ngoài à?”Bây giờ cô giống như đang ngậm gì đó trong miệng, nói có hơi ngọng.
“Thì sao, chị đau răng ra ngoài đi dạo không được à?” Triệu Thương Thương đẩy cậu, nhét túi củ sen vào tay cậu.
“Tránh ra, chó ngoan không cản đường.”” Triệu Thương Thương hỏi Trình Thủy. “Triệu Thương Thương.”Không phải chứ, thật sự thèm đến khóc rồi?
“Gì?” Giọng điệu của cô không tốt lắm.”
“Que cay và chân gà trong tủ lạnh em ăn giúp chị rồi.”Ngồi một lúc, cậu và Cổ Khâu Thành phải về.
Triệu Thương Thương ngoài cười nhưng trong không cười: “Vậy cảm ơn em quá.””
Trong lúc bị Triệu Dập Thời cản lại, Diệp Xuân Lâm mở cửa ra ngoài, lão Triệu cũng đã thức, hai người đều hỏi Triệu Thương Thương đi đâu thế.Diện tích đất mà gia đình Trình Thủy nhận thầu không lớn lắm, sản lượng trái cây có hạn, một khi bán hết sẽ không còn nữa.
Triệu Thương Thương nói ra ngoài đi dạo.Triệu Dập Thời xuất hiện không một tiếng động.
Cô âm thầm trừng mắt nhìn Triệu Dập Thời.Nhà họ không xem tivi vào giờ cơm, cũng không cho phép con nít vừa xem tivi vừa ăn cơm.
“Trời mưa còn ra ngoài.” Diệp Xuân Lâm không đồng ý nói.Cô có một loại cảm giác lo lắng và ngại ngùng khó hiểu khi đối mặt với Giang Tuần.
Bà ấy sờ thử quần áo của Triệu Thương Thương, có nơi không quá ướt nhưng hơi ẩm, “Đi tắm thay quần áo khác đi.”Triệu Thương Thương sắp bị hai người họ làm phiền muốn chết, cô kéo Giang Tuần đứng gần mình nhất, thở phì phò xông về phía trước.
“Sáng mới nhổ răng, lúc tắm đừng dùng nước quá nóng.”” Triệu Thương Thương: “Vâng ạ.”Tiểu Triệu: “Anh em tốt.
Cô bước nhanh lên lầu, trở về phòng, sau khi khóa trái cửa từ bên trong mới lấy phong thư bị gấp đôi lại trong túi ra.”
Xé niêm phong.”
Bên trong có ba tờ giấy, trong đó tờ màu hồng chính là phiếu điểm.Triệu Thương Thương đang cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt cô có tơ máu, hốc mắt đỏ lên đến đáng ngờ.
Điểm số của từng môn lọt vào tầm mắt.(*Chữ “Móa” với “Cỏ” đều là thảo 草)
Triệu Thương Thương nhìn từng hàng, không khác gì với dự đoán của cô lắm, hai môn toán và địa lý có hơi thảm, môn toán thiếu một điểm so với điểm đạt tiêu chuẩn, xếp hạng trong lớp và trong khối đều giảm.-
Tâm lý may mắn trước khi xem phiếu điểm đã hoàn toàn tan vỡ.Triệu Thương Thương căng thẳng: “Không phải ạ, của con gửi tới Thanh Sơn Phô, con ký nhận rồi.
Triệu Thương Thương ngã xuống sàn, dang hai tay hai chân ra.”Trời mưa còn ra ngoài.
Đồng thời cảm thấy may mắn vì mình đã lấy phiếu điểm trước.Chương 10: “…
–”Thương Thương, hôm qua ba nhận được phiếu điểm của Dương nhưng không có của con, không biết là do người đưa thư sót hay do vấn đề của trường học…
Triệu Thương Thương ngủ đến trưa, vì mặt sưng lên do nhổ răng nên buổi tối cô cũng không có ý định ra ngoài.” Triệu Thương Thương nói, “Cậu đi trước đi.
Cô gửi tin nhắn nói với Trình Thủy hôm nay mình không ra bãi cỏ.” Triệu Thương Thương nói, “Cậu cũng có thể đi cùng với mấy người A Thủy.
Bữa tối vẫn phải húp cháo.Cô xem hết hai tập phim hoạt hình rồi nhưng vẫn chưa ăn hết cháo, Trình Thủy và Du Mân tới, bà Trịnh lấy kem đãi bọn họ.
Triệu Thương Thương bưng bát ngồi trước tivi xem phim hoạt hình, cô không thể mở miệng quá lớn, dùng thìa múc cháo rồi đưa vào miệng, chỉ có thể nhai bằng răng bên phải.” Triệu Thương Thương nói.
Nhà họ không xem tivi vào giờ cơm, cũng không cho phép con nít vừa xem tivi vừa ăn cơm.” Giang Tuần nói.
Có điều hôm nay không ai nói gì Triệu Thương Thương.Triệu Thương Thương bị bọn họ ồn ào đến hết cách: “Đang ép tôi biểu diễn một màn chảy nước miếng trên đường à?
Cô xem hết hai tập phim hoạt hình rồi nhưng vẫn chưa ăn hết cháo, Trình Thủy và Du Mân tới, bà Trịnh lấy kem đãi bọn họ.Cô đứng bên cửa sổ lén nhìn tình hình trong nhà, lão Triệu vẫn còn nằm trên giường trúc không biết đã dậy chưa, trong phòng ngủ ở tầng một mơ hồ truyền ra tiếng nhạc phát từ điện thoại, vừa nghe liền biết bà Trịnh đang xem mấy đoạn video ngắn.
Du Mân nhìn Triệu Thương Thương rồi cười muốn tét cả hàm, đôi mắt chỉ còn lại một khe hở nhỏ.Giang Tuần đón lấy rồi cầm giúp cô.
Triệu Thương Thương căn bản không muốn để ý tới cậu ta, cô đặt bát xuống, gọi Trình Thủy ngồi cạnh mình.”Tôi đi ăn ở đối diện.
“Cậu qua đây thì ai trông sạp trái cây?” Triệu Thương Thương hỏi Trình Thủy.”
“Không sao, mẹ tớ ở bên đó.” Trình Thủy nói, “Hôm nay là ngày cuối cùng bày sạp bán hàng, hoa quả trong nhà cũng sắp bán hết rồi.””Không phải lời khách sáo đâu.
Diện tích đất mà gia đình Trình Thủy nhận thầu không lớn lắm, sản lượng trái cây có hạn, một khi bán hết sẽ không còn nữa.”
Lúc Triệu Thương Thương nói chuyện với Trình Thủy, Du Mân ở bên cạnh đang ăn sô cô la trong kem, rất giòn.”
“Cậu làm ồn lỗ tai tôi rồi.” Triệu Thương Thương mặt không đổi sắc nói với cậu ta, “Có thể cách xa tôi một chút không.”alo…
“Cậu nói vậy làm anh em đau lòng lắm đó.””Triệu Thương Thương.
Du Mân đến tìm Triệu Dập Thời chơi game, đợi Triệu Dập Thời ăn xong hai người liền lên phòng trên lầu hai.Du Mân nhìn với ánh mắt trêu ghẹo, hỏi Triệu Thương Thương trong sân: “Dù của Giang Tuần?
Triệu Thương Thương cảm thấy lỗ tai đã được yên tĩnh.Tiểu Triệu: “Trọng nghĩa khí.
Ngoài cửa sân có tiếng chó sủa, lại có người tới.Bên trong có ba tờ giấy, trong đó tờ màu hồng chính là phiếu điểm.
Diệp Xuân Lâm đi mở cửa.” Triệu Thương Thương mặt không đổi sắc nói với cậu ta, “Có thể cách xa tôi một chút không.
Cổ Khâu Thành với nụ cười ấm áp đi cùng với Giang Tuần dắt chó chăn cừu Đức.”
“Cô Diệp, chúng tôi đến thăm nhà sau bữa cơm không phiền mọi người chứ?” Cổ Khâu Thành nói.Tín hiệu của con không tốt lắm.
Labrador đang liếm bát lập tức cảnh giác, xù lông lên, nhảy đến bên chân bà Trịnh, không rời nửa bước.”
Chó chăn cừu Đức nhàn nhã dạo bước giống như đang ở trong vườn hoa nhà mình.”Ô cho cậu.
Labrador sủa gâu gâu với nó nhưng vẫn không dám rời khỏi bà Trịnh, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.Không phải chứ, thật sự thèm đến khóc rồi?
Buổi trưa Triệu Thương Thương mới nói với Giang Tuần “Có rảnh thì đến nhà tôi chơi”, không ngờ chạng vạng cậu đã tới, xem ra cậu đúng là rất rảnh.Các quầy bán đồ ăn nhẹ khác nhau lần lượt xếp thành hàng, có một ông chủ cầm loa đứng bên đường thu hút khách.
Người lớn nói chuyện trong sân, bọn họ đợi trong phòng khách.Sau khi giày vải của cậu dính nước mưa, màu sắc cũng sậm hơn rất nhiều, có lẽ bên trong cũng ướt đẫm.
Chiếc quạt sàn màu trắng nhạt quay qua quay lại, Triệu Thương Thương vuốt mái tóc dài rối bù của mình, đưa điều khiển TV cho Giang Tuần, nói cậu muốn xem gì thì xem.”
Giang Tuần không đổi kênh.”Anh em, tôi sai rồi.
“Cậu có muốn một cây không?” Triệu Thương Thương chỉ chỉ kem trên tay Trình Thủy, hỏi Giang Tuần.”Cỏ…
“Không cần đâu.” Giang Tuần nói, “Cảm ơn.””
“Ngày mai là ngày đầu tiên của lễ hội ẩm thực, cậu có thể đi xem thử.” Triệu Thương Thương biết Giang Tuần hay ở một mình trong nhà, không quen thuộc với Thanh Sơn Phô nên cô cổ vũ cậu ra ngoài đi dạo thăm thú nhiều hơn.Sau khi lấy được phong thư, trái tim treo lơ lửng của Triệu Thương Thương cuối cùng cũng đáp xuống.
Hơn nữa vẽ tranh cũng cần linh cảm.Nhưng không chịu nổi sự lôi kéo của Triệu Dập Thời và Du Mân, vừa dỗ vừa lừa cô đến phố ẩm thực.
“Địa chỉ gần hồ chứa nước, rất dễ tìm, lúc đó chắc sẽ có rất nhiều người, cậu cứ đi theo đám đông là được.” Triệu Thương Thương nói, “Cậu cũng có thể đi cùng với mấy người A Thủy.”Giang Tuần rửa mặt xong ra khỏi phòng tắm thì phát hiện điện thoại có thông báo: Tiểu Triệu đã gửi tin nhắn cho bạn.
Trình Thủy gật đầu: “Có thể đợi cậu.”Hai người yên lặng một lúc, không ai nói chuyện nữa.
Giang Tuần nhìn Triệu Thương Thương: “Cậu có đi không?”Chiếc quạt sàn màu trắng nhạt quay qua quay lại, Triệu Thương Thương vuốt mái tóc dài rối bù của mình, đưa điều khiển TV cho Giang Tuần, nói cậu muốn xem gì thì xem.
“Không đi.” Triệu Thương Thương chỉ miệng và mặt mình, bất đắc dĩ nói, “Tôi đi không phải tự hành hạ mình à?”Thanh Sơn Phô có rất nhiều người trồng cây ăn quả, khắp nơi đều có người bán trái cây.
Giang Tuần không tỏ thái độ chắc chắn, không nói mình có đi hay không.Du Mân cười nghiêng ngả: “Anh em, kiềm chế đi.
Ngồi một lúc, cậu và Cổ Khâu Thành phải về.Hơn nữa vẽ tranh cũng cần linh cảm.
Triệu Thương Thương nhìn thấy sào trúc phía ngoài mới nhớ ra dù của cậu vẫn còn ở đây.”Cho cậu đó.
“Đợi chút.” Triệu Thương Thương gọi Giang Tuần, lấy dù xuống trả lại cậu rồi nói tiếng cảm ơn.”
Trên ban công lầu hai truyền đến tiếng huýt sáo, Du Mân dựa vào hàng rào cúi đầu nhìn Triệu Thương Thương, Triệu Dập Thời cũng ở đó, không biết hai người họ đã đứng đó bao lâu rồi.”Sáng mới nhổ răng, lúc tắm đừng dùng nước quá nóng.
Du Mân nhìn với ánh mắt trêu ghẹo, hỏi Triệu Thương Thương trong sân: “Dù của Giang Tuần?””
Triệu Dập Thời: “Sao lại ở nhà mình?””
Triệu Thương Thương: “Liên quan gì tới hai người?”Triệu Thương Thương từ chối: “Tôi còn phải đợi người đưa thư để lấy chuyển phát nhanh.
Buổi tối sau khi Trình Thủy về, cô ấy gửi tin nhắn cho Triệu Thương Thương: “Tớ nhớ ra một chuyện, cái người mà cậu gọi là chú Cổ, tên đầy đủ là Cổ Khâu
Thành đúng không?””
Triệu Thương Thương: “Đúng rồi, sao thế?”Triệu Thương Thương ngoài cười nhưng trong không cười: “Vậy cảm ơn em quá.
Trình Thủy: “Lần trước tớ có nói với cậu có người đặt một đơn hàng lớn, mua rất nhiều thùng đào vàng, tớ nhớ tên người dùng của người đó là Cổ Khâu Thành.” Mặc dù chỉ cách mấy bước.
Là trùng hợp sao?Trong lúc bị Triệu Dập Thời cản lại, Diệp Xuân Lâm mở cửa ra ngoài, lão Triệu cũng đã thức, hai người đều hỏi Triệu Thương Thương đi đâu thế.
Triệu Thương Thương và Trình Thủy đều cảm thấy không phải.”
Thanh Sơn Phô có rất nhiều người trồng cây ăn quả, khắp nơi đều có người bán trái cây. Nhưng ông ấy lại đặt mua đồ trong livestream của Trình Thủy, có lẽ đặc biệt quan tâm việc làm ăn của nhà cô ấy.Du Mân chia đồ ăn với Triệu Dập Thời, hỏi Giang Tuần có ăn không, Giang Tuần không ăn thì cậu ấy liền không ngừng thuyết phục, miêu tả hương vị của món ăn.
Hơn nữa Trình Thủy cũng không qua lại gì với họ, tám phần là vì Triệu Thương Thương.”
Giang Tuần rửa mặt xong ra khỏi phòng tắm thì phát hiện điện thoại có thông báo: Tiểu Triệu đã gửi tin nhắn cho bạn.Đi được nửa đường thì cậu ấy gặp được Giang Tuần, hai người đi chung.
Tiểu Triệu: “Anh em tốt.”” Trình Thủy nói, “Hôm nay là ngày cuối cùng bày sạp bán hàng, hoa quả trong nhà cũng sắp bán hết rồi.
Tiểu Triệu: “Trọng nghĩa khí.””Lá sen của cậu.
Giang Tuần dần quen thuộc với lối tư duy nhảy vọt của Triệu Thương Thương, hỏi cô: “Lễ hội ẩm thực ngày mai cậu thật sự không đi sao?”Một bóng đen bao phủ trên đỉnh đầu, những hạt mưa bị ngăn cách bên ngoài, đập mạnh vào vải dù.
Tối hôm qua Triệu Thương Thương gửi tin nhắn xong liền đi ngủ, hôm sau mới nhìn thấy câu hỏi của Giang Tuần.”
Sau một đêm ngon giấc, cô cảm thấy cảm giác nóng rát trong miệng đã dịu đi rất nhiều, hai má cũng không còn nóng rát hay sưng tấy như hôm qua nữa.-
Nhưng cô vẫn kiên trì, trả lời: “Không đi.”Triệu Thương Thương: “Không có.
Nhưng không chịu nổi sự lôi kéo của Triệu Dập Thời và Du Mân, vừa dỗ vừa lừa cô đến phố ẩm thực.
Triệu Thương Thương bị bọn họ ồn ào đến hết cách: “Đang ép tôi biểu diễn một màn chảy nước miếng trên đường à?””Cậu vẫn ổn chứ?
Du Mân cười nghiêng ngả: “Anh em, kiềm chế đi.”Gió thổi qua. Triệu Dập Thời: “Có chị ở bên cạnh nhìn, em ăn càng ngon hơn.””
Mùi thơm của nhiều món ngon khác nhau lan tỏa ra đường phố.”Ba còn tưởng mất rồi.
Các quầy bán đồ ăn nhẹ khác nhau lần lượt xếp thành hàng, có một ông chủ cầm loa đứng bên đường thu hút khách. Mới sáng nhưng đã có vô số người tụ tập tại địa điểm tổ chức sự kiện.”
Điện thoại của Triệu Thương Thương đổ chuông, là ba cô gọi, cô đi đến một góc yên tĩnh hơn để nghe máy.”
“Thương Thương, hôm qua ba nhận được phiếu điểm của Dương nhưng không có của con, không biết là do người đưa thư sót hay do vấn đề của trường học…””
Triệu Thương Thương căng thẳng: “Không phải ạ, của con gửi tới Thanh Sơn Phô, con ký nhận rồi.”Góc dưới bên trái có ảnh cổng lớn của trường, vô cùng bắt mắt.
“Ba còn tưởng mất rồi.” Ba Triệu nói thầm, “Thi thế nào?””
“Alo… alo… Gì ạ… Ba nói gì… Tín hiệu của con không tốt lắm. Ba, con cúp trước nhé.”Mùi đồ nướng lại xông vào mũi.
Sau khi nhận điện thoại, cảm xúc của Triệu Thương Thương liền sa sút không thể khống chế được.”
Đã thành công giấu được ba mẹ nhưng cô lại không dễ chịu chút nào.”
Triệu Thương Thương cúi đầu đi đường, suýt chút nữa đụng phải một chàng trai cường tráng từ đối diện đi tới, được Triệu Dập Thời giữ lại kịp, “Hồn chị ném đâu mất rồi?”Giang Tuần không tỏ thái độ chắc chắn, không nói mình có đi hay không.
Triệu Thương Thương trầm mặc không cãi lại.Từ đầu đến cuối Triệu Thương Thương đều không tiếp lời, im lặng một cách kỳ lạ.
Du Mân mua về một phần củ sen chiên, một phần mực viên, một phần mì lạnh nướng và hai chiếc bánh mì thịt kèm dưa chua, hai tay cậu ấy đầy ắp.”
Đi được nửa đường thì cậu ấy gặp được Giang Tuần, hai người đi chung.” Giang Tuần giúp cậu ấy cầm ba cây xúc xích.Giang Tuần gật đầu.
Du Mân chia đồ ăn với Triệu Dập Thời, hỏi Giang Tuần có ăn không, Giang Tuần không ăn thì cậu ấy liền không ngừng thuyết phục, miêu tả hương vị của món ăn.Có người gọi tên cô.
Cố ý nói lớn lên.Triệu Thương Thương cúi đầu đi đường, suýt chút nữa đụng phải một chàng trai cường tráng từ đối diện đi tới, được Triệu Dập Thời giữ lại kịp, “Hồn chị ném đâu mất rồi?
Thật ra là đang muốn làm Triệu Thương Thương thèm.”Đợi chút.
Từ đầu đến cuối Triệu Thương Thương đều không tiếp lời, im lặng một cách kỳ lạ.Du Mân mua về một phần củ sen chiên, một phần mực viên, một phần mì lạnh
nướng và hai chiếc bánh mì thịt kèm dưa chua, hai tay cậu ấy đầy ắp. Du Mân nói tiếp: “Mùi vị của món này thật sự rất ngon…””
Triệu Thương Thương đang cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt cô có tơ máu, hốc mắt đỏ lên đến đáng ngờ.”
Du Mân lập tức im lặng.”Cô Diệp, chúng tôi đến thăm nhà sau bữa cơm không phiền mọi người chứ?
“… Không phải chứ, thật sự thèm đến khóc rồi?”Cô không trì hoãn nữa, gấp phong thư lại nhét vào túi quần rồi che dù bước đi.
“Anh em, tôi sai rồi.”Triệu Dập Thời: “Sao lại ở nhà mình?
Triệu Dập Thời đang cắn miếng bánh mì thịt với dưa chua cũng quên cả nhai, nhìn Triệu Thương Thương, cậu ấy cũng có hơi hoảng.Triệu Thương Thương không nói phong thư này cụ thể là gì, Giang Tuần cũng không hỏi.
Gió thổi qua.”
Mùi đồ nướng lại xông vào mũi.Giọng Triệu Thương Thương ỉu xìu, ngẩng đầu nói chuyện quá tốn sức, cô chống đầu gối đứng lên.
Triệu Thương Thương sắp bị hai người họ làm phiền muốn chết, cô kéo Giang Tuần đứng gần mình nhất, thở phì phò xông về phía trước.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.