Chương 11: Chiến thần miệng méoDu Mân bất đắc dĩ chỉ có thể nhảy. Cho nên mới nói sau này sẽ mời cô ăn. ==============Không tại sao cả, chỉ làm muốn nhịn ăn với vợ thôi. Giang Tuần cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm cổ tay mình, ngón tay xinh đẹp, mềm mại, dán chặt vào da cậu, vị trí giữa ngón trỏ và ngón cái có một nốt ruồi son nho nhỏ.”Ở nhà cô Diệp à? Ấm áp.Triệu Thương Thương hiểu được ý cậu, im lặng một lúc, “Không phải cậu thật sự nghĩ rằng lúc này tôi thèm ăn đến khóc đó chứ? Bàn tay nhìn có vẻ nhỏ hơn tay cậu một vòng.Triệu Thương Thương kiêu ngạo không phản ứng với cậu ta. Hai ba phút sau Triệu Thương Thương mới lấy lại tinh thần, nhận ra mình đã làm gì, ân hận buông tay Giang Tuần ra.” Triệu Thương Thương nói. Cô hơi khó xử, không biết sao lúc nãy ma xui quỷ khiến thế nào cô lại kéo tay cậu.” Ngón tay xấu hổ không biết để đâu, cô nắm lấy không khí, cuối cùng nắm chặt tay thành nắm đấm rồi buông xuống bên người.Triệu Thương Thương lấy chiếc loa hình vuông lớn để múa quảng trường của bà Trịnh, kết nối Bluetooth rồi phát nhạc. “Cậu ăn cay được không? Quán đậu phụ khô bên kia rất ngon, lễ hội ẩm thực năm nào bọn họ cũng đến.””Có phải cổ họng cậu vẫn chưa khỏi không? Triệu Thương Thương kiềm chế cảm xúc, chủ động đề cử với Giang Tuần.Trên vỏ cây màu nâu có dán một tờ giấy đỏ: “Bạn có thể tự lấy trà thảo mộc, tránh lãng phí”. Nhưng Giang Tuần nhìn có vẻ không mấy hứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-gai-bat-gio-lan-vu-lam/1733071/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.