🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 

Chương 11: Chiến thần miệng méoDu Mân bất đắc dĩ chỉ có thể nhảy. Cho nên mới nói sau này sẽ mời cô ăn.

==============Không tại sao cả, chỉ làm muốn nhịn ăn với vợ thôi.

Giang Tuần cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm cổ tay mình, ngón tay xinh đẹp, mềm mại, dán chặt vào da cậu, vị trí giữa ngón trỏ và ngón cái có một nốt ruồi son nho nhỏ.”Ở nhà cô Diệp à?

Ấm áp.Triệu Thương Thương hiểu được ý cậu, im lặng một lúc, “Không phải cậu thật sự nghĩ rằng lúc này tôi thèm ăn đến khóc đó chứ?

Bàn tay nhìn có vẻ nhỏ hơn tay cậu một vòng.Triệu Thương Thương kiêu ngạo không phản ứng với cậu ta.

 

Hai ba phút sau Triệu Thương Thương mới lấy lại tinh thần, nhận ra mình đã làm gì, ân hận buông tay Giang Tuần ra.” Triệu Thương Thương nói.

Cô hơi khó xử, không biết sao lúc nãy ma xui quỷ khiến thế nào cô lại kéo tay cậu.”

Ngón tay xấu hổ không biết để đâu, cô nắm lấy không khí, cuối cùng nắm chặt tay thành nắm đấm rồi buông xuống bên người.Triệu Thương Thương lấy chiếc loa hình vuông lớn để múa quảng trường của bà Trịnh, kết nối Bluetooth rồi phát nhạc.

“Cậu ăn cay được không? Quán đậu phụ khô bên kia rất ngon, lễ hội ẩm thực năm nào bọn họ cũng đến.””Có phải cổ họng cậu vẫn chưa khỏi không?

Triệu Thương Thương kiềm chế cảm xúc, chủ động đề cử với Giang Tuần.Trên vỏ cây màu nâu có dán một tờ giấy đỏ: “Bạn có thể tự lấy trà thảo mộc, tránh lãng phí”.

Nhưng Giang Tuần nhìn có vẻ không mấy hứng thú.”Ừm.

“Có phải cổ họng cậu vẫn chưa khỏi không?” Triệu Thương Thương suy đoán. Người nhà này nói chuyện thật thú vị.

“Ừm.” Giang Tuần qua loa đáp một tiếng.Tác giả có lời muốn nói:

“Nhiễm trùng amidan khỏi khá chậm.” Triệu Thương Thương an ủi, “Cậu chăm sóc thêm là được rồi.”Bà ấy vừa thoa thuốc nhuộm xong, phải đợi hai mươi phút rồi mới gội.

Một người không thể ăn vì nhổ răng, một người không thể ăn vì cổ họng bị viêm. Thật sự không có cách nào, cậu ta bất chấp nói: “Lần trước cậu nói muốn xem nhóm nhạc nữ nhảy đúng không, để tôi nhảy cho cậu xem.

Có cảm giác đồng bệnh tương liên như vậy.”Vậy chúng ta cứ đi dạo một chút đi, cũng đã đến rồi, ngửi mùi cũng được.

Khiến Triệu Thương Thương hoàn toàn chia Giang Tuần về phe của mình.

============

“Vậy chúng ta cứ đi dạo một chút đi, cũng đã đến rồi, ngửi mùi cũng được.” Triệu Thương Thương nói.”

Giang Tuần bị cách nói của cô chọc cười.”Một miếng cũng chưa à?

Cậu chú ý đến đôi mắt cô, ánh nước đã rút đi, màu đỏ cũng nhạt dần, tâm trạng cô nhìn có vẻ không còn tệ nữa.”Sao cháu cảm thấy lần này cách lần nhuộm trước chưa được bao lâu mà.

“Đợi cậu ổn rồi tôi mời cậu ăn gì đó.” Giang Tuần nói.Còn Du Mân đang gãi đầu.

Triệu Thương Thương hiểu được ý cậu, im lặng một lúc, “Không phải cậu thật sự nghĩ rằng lúc này tôi thèm ăn đến khóc đó chứ?””

 

Cho nên mới nói sau này sẽ mời cô ăn.Triệu Thương Thương áy náy cười với cậu.

Cô rất khó giải thích với Giang Tuần đó chỉ là do một tờ phiếu điểm gây chuyện, cộng thêm bị đau răng nên cảm xúc của cô dâng lên không thể kìm lại được.” Lão Triệu nói, “Đợi cháu ăn xong rồi cảm ơn, nhớ cho ông 5 sao.

“Tôi nói không đến trên WeChat là nói thật đó, tôi không phải muốn lừa cậu đâu.” Chuyện này Triệu Thương Thương cảm thấy mình cần phải giải thích với Giang Tuần, “Kết quả là bị bọn họ ép tới.””Thành ‘Chiến thần miệng méo' rồi.

“Không sao.” Giang Tuần nói.”Cậu ăn cay được không? Triệu Thương Thương áy náy cười với cậu.

Nụ cười của cô bây giờ đã bị hạn chế, má trái sưng lên tê cứng không cử động được, khóe môi trái mím lại thành một vòng cung nhỏ hướng lên trên, khóe môi phải nhếch lên cao.==============

Cô đột nhiên nhận ra, “Thôi rồi, bây giờ tôi không cười được, cười lên chắc chắn sẽ rất xấu xa.”Triệu Thương Thương vừa vào nhà liền biểu diễn kịch đổi mặt, vẻ mặt thoải mái vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, khóe mắt và đuôi mày rũ xuống.

Xe đẩy bán Malatang sau lưng có lắp một tấm kính, cô quay lại soi gương rồi lập tức che mặt không dám nhìn thẳng.”

“Thành ‘Chiến thần miệng méo' rồi.”Giang Tuần đã nhìn thấy cả quá trình, vui vẻ làm quần chúng.

Câu miêu tả của cô đã chọc trúng điểm cười của Giang Tuần, cậu nhịn cười đến mức lồng ngực khẽ run lên.Khí thế xung quanh cô đột nhiên thay đổi như có mây đen tích tụ.

“Cậu đừng nhìn tôi nữa.” Cô nhỏ giọng phàn nàn.Hai bà cháu nhìn nhau cười. “Không xấu.”” Giang Tuần qua loa đáp một tiếng.

Giang Tuần cảm thấy chó ong tỏa ra một bầu không khí đáng yêu, chỉ cần đứng cạnh cô thôi cũng khiến cậu cảm thấy dễ chịu.” Giang Tuần nói.

Cạnh con phố nhỏ có hai cây long não lớn, cành lá xum xuê tỏa bóng mát.Nụ cười của cô bây giờ đã bị hạn chế, má trái sưng lên tê cứng không cử động được, khóe môi trái mím lại thành một vòng cung nhỏ hướng lên trên, khóe môi phải nhếch lên cao.

Dưới gốc cây có một trạm nghỉ ngơi, có khoảng mười chiếc bàn tròn nhỏ và những chiếc ghế dài bằng nhựa, trên phiến đá ở giữa có cái thùng lớn bằng inox ngâm kim ngân, kỷ tử và cúc trắng Hàng Châu.Giang Tuần bị cách nói của cô chọc cười.

Trên vỏ cây màu nâu có dán một tờ giấy đỏ: “Bạn có thể tự lấy trà thảo mộc, tránh lãng phí”.”

 

“Cháu ngoan…” Lão Triệu đang khoanh chân ngồi dưới gốc cây nghe ông bạn già tán dóc, từ xa nhìn thấy Triệu Thương Thương.”

Triệu Thương Thương chạy tới gọi lão Triệu, còn Giang Tuần gọi ông.Chương 11: Chiến thần miệng méo

Lão Triệu chỉ mới gặp Giang Tuần một lần nhưng vẫn nhớ tên cậu, cười ha hả nói: “Tiểu Giang cũng ở đây à, vậy trưa nay tới nhà ông ăn cơm nhé, nhiều người náo nhiệt.”Bà Trịnh: “Nếu chúng ta đổi được thì hay rồi.

“Ông gặp Du Mân và Dương rồi chứ?” Triệu Thương Thương hỏi.Một người không thể ăn vì nhổ răng, một người không thể ăn vì cổ họng bị viêm.

“Lúc nãy gặp rồi, không biết giờ hai đứa nó chạy đi đâu rồi.” Lão Triệu nói xong liền muốn đứng dậy đi mua đồ ăn, liên tục dặn Giang Tuần: “Tiểu Giang phải tới đó nha, nếm thử tay nghề của ông, không cần khách khí.”” Giọng điệu của Cổ Khâu Thành trở lên lo lắng, “Cổ họng vẫn còn khó chịu sao?

Giang Tuần nói: “Cảm ơn ông.””Không sao, đúng là khỏi rồi.

“Còn chưa ăn mà.” Lão Triệu nói, “Đợi cháu ăn xong rồi cảm ơn, nhớ cho ông 5 sao.”Trong không khí đều là mùi thuốc nhuộm.

Giang Tuần cười.”

Người nhà này nói chuyện thật thú vị.”Tới đi tới đi.

“Vậy cháu gọi A Thủy đến nữa.” Triệu Thương Thương nói với lão Triệu.” “Tới đi tới đi.”” Hôm nay Cổ Khâu Thành bận nên không có thời gian đi dạo.

Triệu Thương Thương dẫn Giang Tuần về nhà.” Triệu Thương Thương nói với lão Triệu.

Cửa sân nửa đóng, bà Trịnh đang nhuộm tóc dưới mái hiên, quấn hai chiếc khăn quanh cổ để tránh làm bẩn quần áo như quấn yếm, bọc lỗ tai lại bằng bao nhựa. Du Mân lập tức cảm thấy mình đã rơi vào ổ sói.

Bà ấy vừa thoa thuốc nhuộm xong, phải đợi hai mươi phút rồi mới gội.”Bà già rồi, tóc bạc nhanh, không nhuộm không được.

Trong không khí đều là mùi thuốc nhuộm.Người cha già lo lắng không biết bên ngoài con chơi có vui vẻ không, bớt chút thời gian quan tâm hỏi thăm: “Ăn được gì ngon chưa?

Giang Tuần gọi bà Trịnh là bà nội, bà Trịnh mang theo tạo hình kỳ quái gọi cậu là “Tiểu Giang”, phản ứng giống với lão Triệu.”Vậy tại sao…

“Sao cháu cảm thấy lần này cách lần nhuộm trước chưa được bao lâu mà.” Triệu Thương Thương cầm thuốc nhuộm nhìn thành phần, cô lo sử dụng nhiều sẽ có tác dụng phụ, tổn thương da đầu.”

“Bà già rồi, tóc bạc nhanh, không nhuộm không được.” Bà Trịnh nói.”

 

Triệu Thương Thương: “Cháu còn muốn nhuộm tóc trắng đây này, quá ngầu luôn.””

Bà Trịnh: “Nếu chúng ta đổi được thì hay rồi.””Không sao.

Triệu Thương Thương: “Đúng vậy.”Lão Triệu chỉ mới gặp Giang Tuần một lần nhưng vẫn nhớ tên cậu, cười ha hả nói: “Tiểu Giang cũng ở đây à, vậy trưa nay tới nhà ông ăn cơm nhé, nhiều người náo nhiệt.

Hai bà cháu nhìn nhau cười.”Còn chưa ăn mà.

Triệu Thương Thương không thấy xe của Diệp Xuân Lâm trong sân, “Mẹ cháu đâu rồi?””Ông gặp Du Mân và Dương rồi chứ?

Bà Trịnh: “Ra ngoài rồi, nó nói không về ăn trưa. Dương Dương về rồi.”Bàn tay nhìn có vẻ nhỏ hơn tay cậu một vòng.

Triệu Thương Thương: “Du Mân có đây không ạ?”Cô trả lời Triệu Dập Thời: “Ồ.

Bà Trịnh: “Có, hai đứa nó về chung.”Bà Trịnh: “Có, hai đứa nó về chung.

Triệu Thương Thương vừa vào nhà liền biểu diễn kịch đổi mặt, vẻ mặt thoải mái vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, khóe mắt và đuôi mày rũ xuống.Cửa sân nửa đóng, bà Trịnh đang nhuộm tóc dưới mái hiên, quấn hai chiếc khăn quanh cổ để tránh làm bẩn quần áo như quấn yếm, bọc lỗ tai lại bằng bao nhựa.

Khí thế xung quanh cô đột nhiên thay đổi như có mây đen tích tụ.Dương Dương về rồi.

Chỉ có Giang Tuần biết cô đang cố ý.Ấm áp.

Hiếm khi Triệu Dập Thời và Du Mân không chơi game, một người nằm trên ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần, một người kéo da thừa trên ngón tay.Người thông minh phải đánh vào trọng tâm.

Nhìn thấy cô vào, sắc mặt hai người họ có chút xấu hổ. Hôm nay suýt nữa đã chọc Triệu Thương Thương khóc nên hai người đang sợ thật.”Đợi cậu ổn rồi tôi mời cậu ăn gì đó.

“Về rồi à?” Du Mân tỏ vẻ quan tâm.Ngón tay xấu hổ không biết để đâu, cô nắm lấy không khí, cuối cùng nắm chặt tay thành nắm đấm rồi buông xuống bên người.

Triệu Thương Thương kiêu ngạo không phản ứng với cậu ta.Khiến Triệu Thương Thương hoàn toàn chia Giang Tuần về phe của mình.

Thật ra cô căn bản không tức giận nhưng vẫn phải giả vờ, khó khăn lắm mới có cơ hội thấy bọn họ gặp chuyện khó.Triệu Dập Thời: “Em nói với mẹ chị nhổ răng xong không thoải mái nên mấy hôm nay nghỉ ngơi đã, bài tập để tuần sau làm cũng được.

 

Triệu Dập Thời: “Em nói với mẹ chị nhổ răng xong không thoải mái nên mấy hôm nay nghỉ ngơi đã, bài tập để tuần sau làm cũng được.”Không phải đã khỏi rồi à?

Người thông minh phải đánh vào trọng tâm.”

Triệu Thương Thương muốn giả vờ cũng không giả vờ nổi nữa, trong lòng vui ngất trời.” Lão Triệu nói xong liền muốn đứng dậy đi mua đồ ăn, liên tục dặn Giang Tuần: “Tiểu Giang phải tới đó nha, nếm thử tay nghề của ông, không cần khách khí.

Cô trả lời Triệu Dập Thời: “Ồ.”Triệu Thương Thương chạy tới gọi lão Triệu, còn Giang Tuần gọi ông.

Dù chỉ là một chữ cao quý, lạnh lùng, cũng biểu thị rằng cô đã khác xưa rồi.Bà Trịnh: “Ra ngoài rồi, nó nói không về ăn trưa.

Còn Du Mân đang gãi đầu.Hiếm khi Triệu Dập Thời và Du Mân không chơi game, một người nằm trên ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần, một người kéo da thừa trên ngón tay.

Thật sự không có cách nào, cậu ta bất chấp nói: “Lần trước cậu nói muốn xem nhóm nhạc nữ nhảy đúng không, để tôi nhảy cho cậu xem.”Nhưng Giang Tuần nhìn có vẻ không mấy hứng thú.

Triệu Thương Thương lộ ra nụ cười như cáo: “Được đó.”Giang Tuần cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm cổ tay mình, ngón tay xinh đẹp, mềm mại, dán chặt vào da cậu, vị trí giữa ngón trỏ và ngón cái có một nốt ruồi son nho nhỏ.

Chờ Trình Thủy và Du Lệ tới, tất cả đã tới đông đủ, ngồi thành một vòng tròn. Du Mân lập tức cảm thấy mình đã rơi vào ổ sói.”

Triệu Thương Thương lấy chiếc loa hình vuông lớn để múa quảng trường của bà Trịnh, kết nối Bluetooth rồi phát nhạc.Xe đẩy bán Malatang sau lưng có lắp một tấm kính, cô quay lại soi gương rồi lập tức che mặt không dám nhìn thẳng.

Du Mân bất đắc dĩ chỉ có thể nhảy.” Chuyện này Triệu Thương Thương cảm thấy mình cần phải giải thích với Giang Tuần, “Kết quả là bị bọn họ ép tới.

Giang Tuần đã nhìn thấy cả quá trình, vui vẻ làm quần chúng.Giang Tuần gọi bà Trịnh là bà nội, bà Trịnh mang theo tạo hình kỳ quái gọi cậu là “Tiểu Giang”, phản ứng giống với lão Triệu.

Làm quần chúng vui thật.” Du Mân tỏ vẻ quan tâm.

Cậu vào sân gọi điện thoại cho Cổ Khâu Thành nói trưa mình không về, không cần bảo dì nấu cơm cho cậu.”

“Ở nhà cô Diệp à?”Hôm nay suýt nữa đã chọc Triệu Thương Thương khóc nên hai người đang sợ thật.

“Vâng.””

 

“Lễ hội ẩm thực của Thanh Sơn Phô thế nào, có náo nhiệt không?” Hôm nay Cổ Khâu Thành bận nên không có thời gian đi dạo.”Lúc nãy gặp rồi, không biết giờ hai đứa nó chạy đi đâu rồi.

Người cha già lo lắng không biết bên ngoài con chơi có vui vẻ không, bớt chút thời gian quan tâm hỏi thăm: “Ăn được gì ngon chưa?”” Triệu Thương Thương cầm thuốc nhuộm nhìn thành phần, cô lo sử dụng nhiều sẽ có tác dụng phụ, tổn thương da đầu.

“Chưa ăn gì cả.” Giang Tuần nói.” Triệu Thương Thương hỏi.

“Một miếng cũng chưa à?” Giọng điệu của Cổ Khâu Thành trở lên lo lắng, “Cổ họng vẫn còn khó chịu sao? Không phải đã khỏi rồi à?””

“Không sao, đúng là khỏi rồi.”Thật ra cô căn bản không tức giận nhưng vẫn phải giả vờ, khó khăn lắm mới có cơ hội thấy bọn họ gặp chuyện khó.

“Vậy tại sao…”” Triệu Thương Thương suy đoán.

“Không tại sao cả cả, chỉ là cháu không muốn ăn thôi.”Làm quần chúng vui thật.

============Cô hơi khó xử, không biết sao lúc nãy ma xui quỷ khiến thế nào cô lại kéo tay cậu.

Tác giả có lời muốn nói:Triệu Thương Thương dẫn Giang Tuần về nhà. Không tại sao cả, chỉ làm muốn nhịn ăn với vợ thôi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.