Giang Tuần bóp thắng, chống một chân xuống đất, xe đpaj cũng dừng lại.
==============Giang Tuần bấm vào giao diện nhắn tin với cô, bàn phím tự động xuất hiện, ngón tay cậu khựng lại.
Sau khi đón được Cổ Nại, Cổ Khâu Thành gọi điện thoại cho Giang Tuần: “A Tuần, cháu về chưa?””
“Chưa ạ.”==============
“Vẫn còn đang ở chỗ bãi cỏ với Thương Thương à?” Cổ Khâu Thành nhìn thời gian, đã rất muộn rồi.”
“Vâng.”Giang Tuần nuốt viên thuốc, múc một muỗng Tỳ Ba Cao, cái lạnh lướt qua cổ họng, làm dịu đi cảm giác ngứa ngáy và châm chích.
“Vậy chú thuận đường qua đón cháu.”Triệu Thương Thương xụ mặt, cưỡng ép nhếch khéo miệng, vô cùng không tình nguyện.
Cổ Khâu Thành mang cho Triệu Thương Thương một món quà, là bánh dứa bán chạy của tiệm Triều Giang, nói mời cô và bạn ăn.”
Triệu Thương Thương khách khí giống như một bà cụ non.”
Cuối cùng từ chối không được cô đành phải nhận. Chưa đến nửa phút, bánh dứa đã bị đám bạn cô tranh giành hết.Cuối cùng còn có Triệu Thương Thương.
Giang Tuần lên xe của Cổ Khâu Thành, không khỏi quay đầu nhìn một chút. Triệu Thương Thương vẫn còn đứng đó cười vẫy tay với cậu.Chú Cổ không ra cùng sao?
Dường như cô đang nói “Tạm biệt”.Trở lại núi Thất Nha đã hơn mười giờ tối.
Cách quá xa nên Giang Tuần không nghe rõ.Ví dụ như bữa tối phải kết thúc trước 7 giờ.
Trở lại núi Thất Nha đã hơn mười giờ tối.Giang Tuần: “Triệu Thương Thương.
Cổ Khâu Thành nhốt chó chăn cừu Đức vào ổ chó sau vườn, phát hiện Giang Tuần vẫn chưa rửa mặt đi ngủ.Triệu Thương Thương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-gai-bat-gio-lan-vu-lam/1733074/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.