Giang Tuần bóp thắng, chống một chân xuống đất, xe đpaj cũng dừng lại.
==============Giang Tuần bấm vào giao diện nhắn tin với cô, bàn phím tự động xuất hiện, ngón tay cậu khựng lại.
Sau khi đón được Cổ Nại, Cổ Khâu Thành gọi điện thoại cho Giang Tuần: “A Tuần, cháu về chưa?””
“Chưa ạ.”==============
“Vẫn còn đang ở chỗ bãi cỏ với Thương Thương à?” Cổ Khâu Thành nhìn thời gian, đã rất muộn rồi.”
“Vâng.”Giang Tuần nuốt viên thuốc, múc một muỗng Tỳ Ba Cao, cái lạnh lướt qua cổ họng, làm dịu đi cảm giác ngứa ngáy và châm chích.
“Vậy chú thuận đường qua đón cháu.”Triệu Thương Thương xụ mặt, cưỡng ép nhếch khéo miệng, vô cùng không tình nguyện.
Cổ Khâu Thành mang cho Triệu Thương Thương một món quà, là bánh dứa bán chạy của tiệm Triều Giang, nói mời cô và bạn ăn.”
Triệu Thương Thương khách khí giống như một bà cụ non.”
Cuối cùng từ chối không được cô đành phải nhận. Chưa đến nửa phút, bánh dứa đã bị đám bạn cô tranh giành hết.Cuối cùng còn có Triệu Thương Thương.
Giang Tuần lên xe của Cổ Khâu Thành, không khỏi quay đầu nhìn một chút. Triệu Thương Thương vẫn còn đứng đó cười vẫy tay với cậu.Chú Cổ không ra cùng sao?
Dường như cô đang nói “Tạm biệt”.Trở lại núi Thất Nha đã hơn mười giờ tối.
Cách quá xa nên Giang Tuần không nghe rõ.Ví dụ như bữa tối phải kết thúc trước 7 giờ.
Trở lại núi Thất Nha đã hơn mười giờ tối.Giang Tuần: “Triệu Thương Thương.
Cổ Khâu Thành nhốt chó chăn cừu Đức vào ổ chó sau vườn, phát hiện Giang Tuần vẫn chưa rửa mặt đi ngủ.Triệu Thương Thương nằm trên giường mình gửi tin nhắn cho Trình Thủy: “Hôm nay Giang Tuần có tới không?
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Giang Tuần tương đối cố định, cậu có một quy trình đã được sắp xếp xong.Người cao nhất, lạnh lùng, ít nói nhưng thích cãi nhau với Triệu Thương Thương, là em trai của Triệu Thương Thương, Triệu Dập Thời.
Ví dụ như bữa tối phải kết thúc trước 7 giờ.”Vậy là sắp khỏi rồi.
Trong khoảng thời gian 7:30-9:30 cậu sẽ đến phòng vẽ tranh vẽ vài thứ hoặc là luyện viết.Đến khoảng 10:30 sẽ lên giường đi ngủ.
9:30-10:00 xem tivi. Cổ Khâu Thành đoán có thể là lúc nhỏ Giang Tuần sống với ông ngoại nên đã thành thói quen.”
Về phần xem kênh gì thì cậu hoàn toàn không chọn, từ thi đấu thể thao đến tuồng Lê Viên, gì cũng được. Phim võ thuật, tình cảm, đô thị, thể loại nào cũng có thể xem một chút.9:30-10:00 xem tivi.
Cậu bưng ly nước khẽ dựa vào gối ôm trên sô pha, cả người như một cái cây trong mùa mưa, bỗng nhiên lung lay khiến những giọt nước đọng trên lá rơi xuống sau đó mất hết sức lực.”
Cổ Khâu Thành thường nghi ngờ Giang Tuần xem ti vi hoàn toàn không quan tâm tivi đang phát nội dung gì, cậu giống đang ngẩn người hơn, một loại trạng thái thả lỏng.Sau khi đón được Cổ Nại, Cổ Khâu Thành gọi điện thoại cho Giang Tuần: “A Tuần, cháu về chưa?
Tiếng phát ra từ tivi chỉ thêm chút náo nhiệt mà thôi.Triệu Dập Thời nhanh chóng chụp hai tấm rồi gửi cho Diệp Xuân Lâm.
Đến khoảng 10:30 sẽ lên giường đi ngủ.”Cổ họng còn đau không?
Chất lượng giấc ngủ của Giang Tuần rất kém, phải chuẩn bị một lúc lâu cậu mới chìm vào giấc ngủ.Cuối cùng cũng học xong hai tiếng, giấy nháp trước mặt Triệu Thương Thương đã sắp bị viết kín, vẫn còn một khoảng trống nhỏ ở góc phải bên dưới.
Hiển nhiên tất cả quy trình hôm nay của cậu đã bị rối loạn.Hơn mười phút sau, Triệu Thương Thương nhận được tin nhắn đến từ Giang Tuần.
Cậu ở bên ngoài quá lâu.”
Trước khi Cổ Khâu Thành gọi tới, anh ấy cứ nghĩ là cậu tự về rồi.”
“Chơi vui không?” Ngoài lý do đó ra thì Cổ Khâu Thành không nghĩ ra lý do nào khác, anh ấy tìm nhiệt kế muốn đo lại nhiệt độ cho Giang Tuần.” Cổ Khâu Thành nhìn thời gian, đã rất muộn rồi.
“Vẫn ổn vẫn ổn, hết sốt rồi.”Cuối cùng từ chối không được cô đành phải nhận. “Cổ họng còn đau không?””Ở đâu ra thế?
“Không thoải mái.” Giang Tuần nhíu mày.Cổ Khâu Thành đoán có thể là lúc nhỏ Giang Tuần sống với ông ngoại nên đã thành thói quen.
Cổ Khâu Thành nói mười câu, cậu trả lời một câu.”
“Ngày mai gọi bác sĩ đến khám lại.” Cổ Khâu Thành mang thuốc chống viêm và các loại thuốc khác đến, bào cậu đừng quên uống trước khi ngủ.Bình quân mười lăm phút Triệu Thương Thương rót nước một lần, ba mươi phít đi vệ sinh một lần.
Trong hộc tủ trống bỗng nhiên có thêm hai lọ thủy tinh Cổ Khâu Thành không có chút ấn tượng nào, “Đây là gì thế?”Điện thoại trên bàn sáng lên.
Giang Tuần: “Siro ho Xuyên Bối Tỳ Ba Cao.”Triệu Thương Thương và Du Mân đều hấp dẫn sự chú ý.
“Ở đâu ra thế?” Cổ Khâu Thành không nhớ mình từng mua Tỳ Ba Cao, hơn nữa trên thân lọ cũng không dán thông tin nhãn hiệu gì.” Giang Tuần hỏi.
Giang Tuần: “Triệu Thương Thương.””
Cổ Khâu Thành: “Cô bé tặng cháu à?””Vẫn còn đang ở chỗ bãi cỏ với Thương Thương à?
“Vâng.”Giang Tuần vẽ xong, cũng hoàn thành việc vẽ lại.
Giang Tuần nuốt viên thuốc, múc một muỗng Tỳ Ba Cao, cái lạnh lướt qua cổ họng, làm dịu đi cảm giác ngứa ngáy và châm chích.” Trên bàn ăn, lão Triệu hỏi.
“Cháu có cảm ơn người ta không?” Cổ Khâu Thành vừa nói vừa cười, “Xem ra ở chung cũng không tệ lắm, cháu xem, làm quen bạn bè đơn giản vậy đó, cậu tốt với tôi, tôi tốt với cậu…”Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Giang Tuần tương đối cố định, cậu có một quy trình đã được sắp xếp xong.
Giang Tuần đã thay quần áo ở nhà, cậu đi tới phòng vẽ.”
Thấy cậu bày giấy mài mực, Cổ Khâu Thành do dự hỏi: “Còn vẽ à? Hôm nay bỏ đi, quá muộn rồi, cháu nên đi ngủ rồi.”Hàng năm Thanh Sơn Phô sẽ tổ chức lễ hội ẩm thực kéo dài ba ngày vào mỗi mùa hè để thu hút khách du lịch.
Giang Tuần: “Cháu vẽ lại cái này xong sẽ đi ngủ ngay.”Chương 08: “Không phải là cậu ấy tới tìm cậu đó chứ?
Cổ Khâu Thành không biết cậu muốn vẽ lại gì.Giang Tuần: “Nhìn tôi giống con nít lắm sao?
Giang Tuần xắn ống tay áo rộng rãi lên, nâng bút chấm mực, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác đặt bút.”A Thủy, cậu biết nói chuyện đó, nói nhiều hơn nữa đi.
Cậu vẽ rất nhanh, cổ tay vô cùng vững, đường cong dưới ngòi bút vẽ ra bước tranh một cách lưu loát, là cảnh các chàng trai cô gái ngồi cùng nhau ăn xiên nướng.”
Người lộ ra một góc thẻ từ vựng trong túi, dáng người trắng trắng mập mập, trông hiền lành và vô hại, tốt bụng với mọi người là Du Lệ.”
Người hơi gầy, thích hát hò nhảy nhót, thường tụ lại với Triệu Thương Thương là Du Mân.”
Người cao nhất, lạnh lùng, ít nói nhưng thích cãi nhau với Triệu Thương Thương, là em trai của Triệu Thương Thương, Triệu Dập Thời.Triệu Thương Thương trợn mắt, làm ra vẻ như sắp ngất xỉu.
Cô gái tóc ngắn, có quan hệ tốt nhất với Triệu Thương Thương là Trình Thủy. Ngày hôm sau, lúc thức dậy Triệu Thương Thương thấy răng hơi đau, cổ họng cũng đau, có thể là vì tối qua ăn hơi nhiều xâu nướng.
Cuối cùng còn có Triệu Thương Thương.”
Giang Tuần vẽ xong, cũng hoàn thành việc vẽ lại.”
Chó mèo đều đã ngủ, Cổ Khâu Thành ngồi ngoài chòi gọi điện thoại với người nhà.” Trong lòng Du Mân, bọn họ đã đánh bài với nhau, ăn xiên nướng với nhau.
Gần đây anh ấy bị giục đi xem mắt rất nhiều lần.Trong hộc tủ trống bỗng nhiên có thêm hai lọ thủy tinh Cổ Khâu Thành không có chút ấn tượng nào, “Đây là gì thế?
Trong phòng chỉ còn lại hai ngọn đèn tường mờ mờ, Giang Tuần mở tivi, một kênh nào đó đang phát phim tài liệu về biển.”
Âm nhạc thư giãn kèm theo lời kể.” Triệu Thương Thương nhìn xung quanh, không tìm thấy người muốn thấy, “Cậu chỉ đi với Cổ Nại?
Giang Tuần đeo kính dựa lưng vào sô pha.Giang Tuần xắn ống tay áo rộng rãi lên, nâng bút chấm mực, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác đặt bút.
Ánh sáng từ màn hình TV biến căn phòng thành một bể cá trong suốt và sâu thẳm, tảo nổi bồng bềnh, cá bơi lội quanh những rặn san hô. Ánh trăng chiếu sáng những hàng chuối tây và đường đá trong sân, lặng lẽ lan vào nhà.”Ngày mai gọi bác sĩ đến khám lại.
Điện thoại trên bàn sáng lên.Dường như cô đang nói “Tạm biệt”.
Giang Tuần cầm lên xem thử, là tin nhắn quấy rối từ một đại lý mua trang sức. Cậu xóa tin nhắn, sau đó mở WeChat, trong danh sách bạn bè đã có thêm một cái
tên.Không chỉ có đồ ăn địa phương mà còn giới thiệu các món ăn nhẹ đặc biệt từ khắp nơi trên cả nước, quy mô rất lớn.
Mới được thêm vào hôm nay.Cô mang theo một chiếc ghế dựa xếp ngoài trời tương đối nhẹ mà lão Triệu thường dùng khi câu cá.
Ảnh đại diện WeChat của Triệu Thương Thương là một chú chó con.”Vẫn ổn vẫn ổn, hết sốt rồi.
Có lẽ là Trịnh Đại Tiền lúc nhỏ.Trình Thủy: “Tớ thấy cậu ấy đạp xe một vòng quanh bài cỏ rồi lại đi.
Giang Tuần bấm vào giao diện nhắn tin với cô, bàn phím tự động xuất hiện, ngón tay cậu khựng lại.”
Hơn mười phút sau, Triệu Thương Thương nhận được tin nhắn đến từ Giang Tuần.”
“Cảm ơn.”Mặc dù khả năng này cực kỳ bé nhỏ nhưng Triệu Thương Thương nghe xong vẫn rất vui vẻ.
Hai chữ đơn giản nhưng khiến Triệu Thương Thương nhìn rất nhiều lần. Cô lăn qua lộn lại trên giường khiến mình kiệt sực rồi đột nhiên bật dậy, cầm điện thoại lên thao tác mạnh mẽ như một con hổ.”
Qua một lúc lâu cô cũng chỉ trả lời lại bốn chữ:Thấy cậu bày giấy mài mực, Cổ Khâu Thành do dự hỏi: “Còn vẽ à?
“Không cần cám ơn.”Cổ Khâu Thành thường nghi ngờ Giang Tuần xem ti vi hoàn toàn không quan tâm tivi đang phát nội dung gì, cậu giống đang ngẩn người hơn, một loại trạng thái thả lỏng.
–Triệu Thương Thương: “Nếu biết sớm cháu đã không ăn rồi.
Ngày hôm sau, lúc thức dậy Triệu Thương Thương thấy răng hơi đau, cổ họng cũng đau, có thể là vì tối qua ăn hơi nhiều xâu nướng. Từ khi được nghỉ hè đến nay, ngày nào cô cũng ăn uống thoải mái không kiêng kị gì.”Hi bro.
Cô há to miệng nhìn vào gương, nướu cô sưng đỏ lên.Nhìn thấy dáng vẻ không thiết sống nữa của cô, Triệu Dập Thời muốn cười nhưng cố ép khóe miệng nhếch lên xuống, bới lông tìm vết đưa yêu cầu: “Cười.
Cô dùng đầu lưỡi liếm chiếc răng khôn, đau đến mức khiến cô run lên.” “Cháu ngoan, sao gò má bên trái của cháu lại sưng lên thế?” Trên bàn ăn, lão
Triệu hỏi.Trình Thủy: “Nghe mẹ tớ nói lễ hội ẩm thực năm nay dự kiến diễn ra
vào tuần sau.
Triệu Thương Thương không có khẩu vị gì, cô chậm rãi hút mì, chỉ có thể nhai bên phải, “Nóng trong người ạ.”Hiển nhiên tất cả quy trình hôm nay của cậu đã bị rối loạn.
Bà Trịnh nghe vậy liền bỏ thêm hoa cúc vào ấm trà, “Bà đã nói cháu ít ăn đồ dầu mỡ, đồ nướng, thực phẩm rác lại rồi.”Ánh trăng chiếu sáng những hàng chuối tây và đường đá trong sân, lặng lẽ lan vào nhà.
Triệu Thương Thương: “Nếu biết sớm cháu đã không ăn rồi.”Phim võ thuật, tình cảm, đô thị, thể loại nào cũng có thể xem một chút.
Bà Trịnh: “Ngàn vàng khó mua được biết sớm.”Bà Trịnh dọn dẹp bàn ăn, nhường chỗ cho hai người.
“Ăn nhanh lên.” Triệu Dập Thời uống hết nước mì rồi giục Triệu Thương Thương, “Từ hôm nay mỗi buổi sáng chị phải làm hai bộ đề.””Chơi vui không?
Triệu Thương Thương trợn mắt, làm ra vẻ như sắp ngất xỉu.Lần này nghe Trình Thủy nói đến thời gian tổ chức, cô sờ lên răng khôn, đột nhiên có dự cảm không lành.
Triệu Dập Thời ném điện thoại mình cho cô xem, bên trên là tin nhắn Diệp Xuân Lâm gửi tới, bảo Triệu Dập Thời dạy kèm cho Triệu Thương Thương, còn nói phải chụp ảnh làm bằng chứng, nói hai người không được giở trò.Chó mèo đều đã ngủ, Cổ Khâu Thành ngồi ngoài chòi gọi điện thoại với người nhà.
“Chị cũng có thể lựa chọn đi học lớp học thêm trong thành phố.””
Triệu Thương Thương cam chịu về phòng lấy cặp xuống, cặp không kéo khóa lại, mở ra, sách toán và bài tập bên trong nằm lung tung.”Ăn nhanh lên.
Bà Trịnh dọn dẹp bàn ăn, nhường chỗ cho hai người.”Bên đó có phải Giang Tuần không?
Triệu Dập Thời chọn lọc một số câu trong bộ đề bảo Triệu Thương Thương làm trước.”
Bình quân mười lăm phút Triệu Thương Thương rót nước một lần, ba mươi phít đi vệ sinh một lần.”
Triệu Dập Thời hỏi: “Chị bị tiểu nhiều à?”Trình Thủy: “Không phải là cậu ấy tới tìm cậu đó chứ?
Miệng Triệu Thương Thương giật giật, vì đau răng nên sức công kích của cô đã hạ xuống: “Loại thời điểm này đừng tiến hành công kích chị nữa, làm người phải lương thiện một chút.”Lễ hội ẩm thực của Thanh Sơn Phô là một trong những lễ hội Triệu Thương Thương mong đợi nhất.
Cuối cùng cũng học xong hai tiếng, giấy nháp trước mặt Triệu Thương Thương đã sắp bị viết kín, vẫn còn một khoảng trống nhỏ ở góc phải bên dưới.Giang Tuần không để ý gật đầu
Cô vẽ một con rùa lên rồi viết chữ “Dương”.”
Triệu Dập Thời không phát hiện.Trước khi Cổ Khâu Thành gọi tới, anh ấy cứ nghĩ là cậu tự về rồi.
Cậu mở máy ảnh trong điện thoại, kêu Triệu Thương Thương: “Ký ngày tháng, cầm tờ giấy bằng cả hai tay đưa lên trước ngực.”Cách quá xa nên Giang Tuần không nghe rõ.
Triệu Thương Thương: “Gì vậy, chị phạm tội lớn không thể tha thứ nào à. Trước khi chết phải giơ sổ sám hối lên nhận tội?””
Nhìn thấy dáng vẻ không thiết sống nữa của cô, Triệu Dập Thời muốn cười nhưng cố ép khóe miệng nhếch lên xuống, bới lông tìm vết đưa yêu cầu: “Cười.” ”
“Cậu nhìn chị bây giờ còn cười được à?”Bác sĩ nói răng khôn của cô bị viêm, kê mấy loại thuốc, đề nghị cô quay lại khám sau một tuần để kiểm tra tình hình và lúc đó nên nhổ răng khôn.
Triệu Thương Thương xụ mặt, cưỡng ép nhếch khéo miệng, vô cùng không tình nguyện.”
Triệu Dập Thời nhanh chóng chụp hai tấm rồi gửi cho Diệp Xuân Lâm.Cô dùng đầu lưỡi liếm chiếc răng khôn, đau đến mức khiến cô run lên.
–Giang Tuần: “Cháu vẽ lại cái này xong sẽ đi ngủ ngay.
Chạng vạng tối đến bãi cỏ tụ họp với Trình Thủy tâm trạng của Triệu Thương Thương mới tốt hơn một chút.Triệu Thương Thương không có khẩu vị gì, cô chậm rãi hút mì, chỉ có thể nhai bên phải, “Nóng trong người ạ.
Cô mang theo một chiếc ghế dựa xếp ngoài trời tương đối nhẹ mà lão Triệu thường dùng khi câu cá.Cậu ở bên ngoài quá lâu.
Triệu Thương Thương nằm xuống, cảm giác như đang đi nghỉ ở bãi biển, chỉ thiếu một cặp kính râm và một quả dừa.”
Du Mân ra ngoài đi dạo rồi tiện thể tìm tới. Vừa nhìn thấy Triệu Thương Thương liền cười trên nỗi đau người khác, “Ai kêu tối qua cậu ăn nhiều như vậy, đáng lắm.”Cậu bưng ly nước khẽ dựa vào gối ôm trên sô pha, cả người như một cái cây trong mùa mưa, bỗng nhiên lung lay khiến những giọt nước đọng trên lá rơi xuống sau đó mất hết sức lực.
Triệu Thương Thương: “Hôm qua cậu mời, tôi ăn nhiều vậy không phải vì nể mặt cậu à?””Không thoải mái.
Du Mân: “Vậy tôi cảm ơn cậu nhé.”Triệu Thương Thương: “Gì vậy, chị phạm tội lớn không thể tha thứ nào à.
Triệu Thương Thương: “Khách khí gì chứ, đều là anh em tốt mà.”” Du Mân đá chân chống rồi trượt về phía trước một đoạn, “Tôi chạy hai vòng sẽ về liền.
“Bên đó có phải Giang Tuần không?” Trình Thủy nói.Cổ Khâu Thành: “Cô bé tặng cháu à?
Triệu Thương Thương và Du Mân đều hấp dẫn sự chú ý.Giang Tuần: “Siro ho Xuyên Bối Tỳ Ba Cao.
Hôm nay Giang Tuần đi một chút xe đạp leo núi tới, dây thường cột trên đầu xe, chú chó chăn cừu Đức chạy phía trước, uy phong lẫm liệt, chạy đến trước sạp trái cây rồi dừng lại.”
Giang Tuần bóp thắng, chống một chân xuống đất, xe đpaj cũng dừng lại.Triệu Thương Thương nằm xuống, cảm giác như đang đi nghỉ ở bãi biển, chỉ thiếu một cặp kính râm và một quả dừa.
“Hi bro.” Trong lòng Du Mân, bọn họ đã đánh bài với nhau, ăn xiên nướng với nhau.Giang Tuần cầm lên xem thử, là tin nhắn quấy rối từ một đại lý mua trang sức.
Mặc dù Giang Tuần không ăn.Giang Tuần đeo kính dựa lưng vào sô pha.
Du Mân: “Xe không tệ nha.”Cô gái tóc ngắn, có quan hệ tốt nhất với Triệu Thương Thương là Trình Thủy.
Giang Tuần tháo sợi dây buộc trên đầu xe ra, quấn hai vòng trên tay mình rồi đưa xe cho Du Mân.”Sao vậy?
“Hì hì, cảm ơn anh em nhé.” Du Mân đá chân chống rồi trượt về phía trước một đoạn, “Tôi chạy hai vòng sẽ về liền.”Du Mân: “Vậy tôi cảm ơn cậu nhé.
Giang Tuần không để ý gật đầu”Chưa ạ.
Triệu Thương Thương hỏi cậu: “Cổ họng cậu đã đỡ hơn chút nào chưa?”Chất lượng giấc ngủ của Giang Tuần rất kém, phải chuẩn bị một lúc lâu cậu mới chìm vào giấc ngủ.
Giang Tuần: “Tốt hơn hôm qua.”Người hơi gầy, thích hát hò nhảy nhót, thường tụ lại với Triệu Thương Thương là Du Mân.
“Vậy là sắp khỏi rồi.” Triệu Thương Thương nhìn xung quanh, không tìm thấy người muốn thấy, “Cậu chỉ đi với Cổ Nại? Chú Cổ không ra cùng sao?”Bà Trịnh dẫn cô đến bệnh viện nha khoa để khám răng.
Giang Tuần: “Nhìn tôi giống con nít lắm sao?”Triệu Thương Thương khách khí giống như một bà cụ non.
Triệu Thương Thương: “?”Triệu Thương Thương: “Hôm qua cậu mời, tôi ăn nhiều vậy không phải vì nể mặt cậu à?
Giang Tuần: “Cho nên cậu cảm thấy tôi lúc nào cũng cần người giám hộ trông chừng.”Triệu Thương Thương không nhịn được cười, “Đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó.
Triệu Thương Thương không nhịn được cười, “Đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó.”Cậu xóa tin nhắn, sau đó mở WeChat, trong danh sách bạn bè đã có thêm một cái tên.
Cười một lúc răng lại đay, cô nằm xuống ghế ôm lấy má, không thiết sống nữa. Có lẽ là Trịnh Đại Tiền lúc nhỏ.
“Sao vậy?” Giang Tuần hỏi.” Cổ Khâu Thành không nhớ mình từng mua Tỳ Ba Cao, hơn nữa trên thân lọ cũng không dán thông tin nhãn hiệu gì.
Triệu Thương Thương mạnh miệng, “Vấn đề nhỏ, chỉ nóng trong người thôi.”Cô há to miệng nhìn vào gương, nướu cô sưng đỏ lên.
Sau hai người uống thuốc Ngưu Hoàng Thượng Thanh, uống rất nhiều trà thảo dược, Triệu Thương Thương cảm thấy cơn nóng đã giảm bớt nhưng cơn đau răng vẫn chưa dịu đi.Cậu vẽ rất nhanh, cổ tay vô cùng vững, đường cong dưới ngòi bút vẽ ra bước tranh một cách lưu loát, là cảnh các chàng trai cô gái ngồi cùng nhau ăn xiên nướng.
Bà Trịnh dẫn cô đến bệnh viện nha khoa để khám răng.Triệu Dập Thời không phát hiện.
Bác sĩ nói răng khôn của cô bị viêm, kê mấy loại thuốc, đề nghị cô quay lại khám sau một tuần để kiểm tra tình hình và lúc đó nên nhổ răng khôn.”Hì hì, cảm ơn anh em nhé.
Đêm đó Triệu Thương Thương và bà Trinh không về Thanh Sơn Phô mà ở lại nhà trong thành phố.Giang Tuần tháo sợi dây buộc trên đầu xe ra, quấn hai vòng trên tay mình rồi đưa xe cho Du Mân.
Triệu Thương Thương nằm trên giường mình gửi tin nhắn cho Trình Thủy: “Hôm nay Giang Tuần có tới không?”Chạng vạng tối đến bãi cỏ tụ họp với Trình Thủy tâm trạng của Triệu Thương Thương mới tốt hơn một chút.
Trình Thủy: “Tớ thấy cậu ấy đạp xe một vòng quanh bài cỏ rồi lại đi.”Ánh sáng từ màn hình TV biến căn phòng thành một bể cá trong suốt và sâu thẳm, tảo nổi bồng bềnh, cá bơi lội quanh những rặn san hô.
Triệu Thương Thương: “À.”-
Trình Thủy: “Không phải là cậu ấy tới tìm cậu đó chứ?””Vâng.
Mặc dù khả năng này cực kỳ bé nhỏ nhưng Triệu Thương Thương nghe xong vẫn rất vui vẻ.”
“A Thủy, cậu biết nói chuyện đó, nói nhiều hơn nữa đi.”Giang Tuần đã thay quần áo ở nhà, cậu đi tới phòng vẽ.
Trình Thủy hỏi cô khám răng thế nào rồi, khi nào về Thanh Sơn Phô, Triệu Thương Thương vẫn nói vấn đề không lớn, sáng mai sẽ về.”Vâng.
Trình Thủy: “Nghe mẹ tớ nói lễ hội ẩm thực năm nay dự kiến diễn ra vào tuần sau.”Hôm nay Giang Tuần đi một chút xe đạp leo núi tới, dây thường cột trên đầu xe, chú chó chăn cừu Đức chạy phía trước, uy phong lẫm liệt, chạy đến trước sạp trái cây rồi dừng lại.
Hàng năm Thanh Sơn Phô sẽ tổ chức lễ hội ẩm thực kéo dài ba ngày vào mỗi mùa hè để thu hút khách du lịch. Không chỉ có đồ ăn địa phương mà còn giới thiệu các món ăn nhẹ đặc biệt từ khắp nơi trên cả nước, quy mô rất lớn.”
Lễ hội ẩm thực của Thanh Sơn Phô là một trong những lễ hội Triệu Thương Thương mong đợi nhất.”
Lần này nghe Trình Thủy nói đến thời gian tổ chức, cô sờ lên răng khôn, đột nhiên có dự cảm không lành.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.