🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau trận mưa lớn, sương mù bắt đầu hình thành trên núi, trên đường từ núi Thất Nha về nhà, Diệp Xuân Lâm lái xe rất chậm.

Triệu Thương Thương còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc khi vô tình kết bạn với Giang Tuần, cô ngồi trên ghế phụ gửi một tin nhắn không đầu không đuôi cho Triệu Dập Thời: “Có biết chị thích câu thơ nào nhất không?”

 

Triệu Dập Thời trả lời ngay: “Phụ nữ xấu thi nhau cài hoa, hoa càng nhiều lại càng xấu.”

Triệu Thương Thương: “Nói nhảm nhí.”

Triệu Thương Thương: “Là 'Đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu', chị gặp được cậu ấy rồi ha ha ha.”

Có lẽ sinh đôi nên có chút ăn ý, Triệu Thương Thương không nói ai nhưng Triệu Dập Thời cũng hiểu ý cô: “Yêu tinh nam?”

Triệu Thương Thương: “Đúng vậy.”

Triệu Thương Thương: “Cậu đoán xem, cậu ấy sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với chị! Đây có lẽ là duyên phận từ kiếp trước, kiếp trước trước, kiếp trước trước trước nữa của chị với cậu ấy!”

Vừa nghĩ tới hôm nay cũng là sinh nhật của Triệu Dập Thời.

“Dương Dương, cậu không nên ra đời vào ngày 10 tháng 7 này, cậu rời khỏi đi.” Triệu Dập Thời: “?”

Triệu Thương Thương: “Nhóm ba người chắc chắn sẽ có bóng đèn, cậu quá sáng rồi.”

“Bị điên à.”

Triệu Dập Thời không để ý tới cô nữa.

Cho dù Triệu Thương Thương nói gì thì đầu bên kia cũng không có động tĩnh.

Hai tay Triệu Thương Thương gõ nhanh trên điện thoại, Diệp Xuân Lâm hỏi cô: “Đang nhắn tin với ai thế?”

“Dương Dương ạ, không có gì.”

Cuối cùng Triệu Thương Thương gửi cho Triệu Dập Thời một gói cảm xúc “Con mèo nhỏ không biết tốt xấu” rồi cất điện thoại.

Triệu Thương Thương hỏi thăm Diệp Xuân Lâm về chuyện của Giang Tuần.

So với Giang Tuần thì bên viện bảo tàng tiếp xúc với Cổ Khâu Thành và đội ngũ phía sau cậu nhiều hơn.

Diệp Xuân Lâm khá quan tâm đến việc phát triển dòng sản phẩm văn hóa và sáng tạo của bảo tàng nên thường xuyên chú ý đến tiến độ của dự án, có trao đổi qua lại, dần thân quen với Cổ Khâu Thành nhưng vẫn không có nhiều cơ hội nói chuyện với Giang Tuần, không quá hiểu cậu.

Diệp Xuân Lâm cầm tay lái nói: “Cậu ấy rất giỏi vẽ tranh thủy mặc, một số nhân viên trong bộ phận văn hóa và sáng tạo của mẹ đều là người hâm mộ của cậu ấy.”

Triệu Thương Thương: “Cậu ấy giỏi quá.”

 

Diệp Xuân Lâm đánh giá: “Mới mười bảy tuổi, hoàn toàn là do trời phú.”

Diệp Xuân Lâm không khỏi nghĩ đến những tin đồn mình nghe được, Giang Tuần là một người hay bệnh, khi còn bé là khách quen của bệnh viện, bây giờ sống ở núi Thất Nha cũng vì để dưỡng bệnh.

Triệu Thương Thương cảm khái: “Con còn bằng tuổi với cậu ấy.”

“Con cũng không tệ.” Diệp Xuân Lâm cảm thấy con gái mình cũng rất tốt, khoẻ mạnh, vui vẻ.

Nếu cô quan tâm đến chuyện học hơn một chút thì càng tốt.

-

Về đến nhà, Triệu Thương Thương lại ăn bánh sinh nhật lần nữa, ăn đến no căng. Triệu Dập Thời không thích ăn đồ ngọt nên chỉ nếm thử mấy miếng.

Phần bánh kem còn lại đều được bà Trịnh chia cho mấy đứa trẻ nhà hàng xóm, không để lãng phí chút nào.

“Lúc nhỏ hai đứa không thế này đâu.” Bà Trịnh nói, “Vì một miếng bánh sinh nhật mà có thể đánh nhau đến gà bay chó chạy, quỷ khóc sói gào, người không biết còn tưởng nhà mình đang mổ heo ăn tết.”

Cho nên mỗi lần đều mua hai cái bánh kem, mỗi người một cái, bảo đảm bình yên.

Ngay cả số lượng dâu tây trên bánh cũng phải giống nhau. Tuyệt đối công bằng ngay thẳng.

Bà Trịnh trêu ghẹo hai người, “Bây giờ không giành nữa à?” Triệu Thương Thương: “Cháu nhường Dương Dương.” Triệu Dập Thời “Xì” một tiếng, “Cần chị nhường?”

“Hôm nay tâm trạng chị đây tốt.” Triệu Thương Thương nói, “Không so đo với cậu.”

Diệp Xuân Lâm đã rèn luyện cho hai người thói quen đứng dựa vào tường sau bữa ăn để uốn nắn dáng người nên bây giờ hai người đang đứng dựa vào tường như bị phạt đứng, giống hai cây gậy trúc thẳng tắp.

Triệu Dập Thời liếc xéo Triệu Thương Thương, “Sao tâm trạng lại tốt? Nhìn thấy yêu tinh nam rồi à?”

Triệu Thương Thương hóp bụng, mắt nhìn phía trước, đột nhiên nghĩ đến gì đó, ngạc nhiên quay đầu nhìn Triệu Dập Thời: “Dương, không phải cậu ghen đó chứ?”

Triệu Dập Thời: “Có thấy mắc ói không?”

Triệu Thương Thương: “Vậy sao đột nhiên cậu không trả lời tin nhắn của chị?”

 

Lịch sử trò chuyện của bọn họ dừng ở chỗ Triệu Thương Thương nói “Nhóm ba người chắc chắn sẽ có bóng đèn”, sau đó Triệu Dập Thời liền lặng yên không có động tĩnh gì.

“Đang chơi game rồi.” “Ồ.”

Triệu Thương Thương có thể hiểu được, lúc cô chơi game cũng không trả lời tin nhắn.

“Cậu ta tên gì?” Triệu Dập Thời hỏi. “Ai?”

“Yêu tinh nam.” “Giang Tuần.”

“Chữ Giang có bộ thủy, chữ Tuần có 3 dấu bé (巡)?” Triệu Dập Thời vừa đoán

đã đúng.

Triệu Thương Thương có ý kiến với cách nói của cậu: “Cái gì mà có ba dấu bé, rõ ràng là Tuần trong 'Bát phủ tuần án'.”

(*八府巡按 Bát phủ tuần án: một chức vụ chính thức trong triều đại nhà Thanh, chức quan đi tuần các nơi để xét xem các quan cai trị dân làm sao.)

Triệu Dập Thời im lặng: “Em cũng đâu có nói sai, giống nhau cả thôi.” Triệu Dập Thời: “Chị hỏi phương thức liên lạc chưa?”

Triệu Thương Thương: “Chưa.”

Triệu Dập Thời: “Cho nên chỉ đơn thuần là gặp được thôi à?”

Triệu Thương Thương nghe được ý cười nhạo trong lời nói của Triệu Dập Thời, có chút bực bội nói, “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Chuyện của người đẹp, cậu ít quan tâm đi.”

“...”

Triệu Dập Thời nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đã hết hai mươi phút, cậu rời khỏi tường, nhìn chằm chằm Triệu Thương Thương: “Nhìn trúng người ta rồi?”

Triệu Thương Thương: “Cậu đoán xem.”

Triệu Dập Thời: 'Nếu chị dám yêu sớm, em nhất định...”

Triệu Thương Thương: “Nhất định sẽ giúp chị giấu diếm? Cảm ơn Dương Dương nhé.”

Triệu Dập Thời cong khóe miệng, cười lộ ra răng nanh bên trái, “Nhất định sẽ giúp chị TUYÊN TRUYỀN THẬT TỐT trong nhóm 'Gia đình tương thân tương ái'.”

“Vậy chỉ sợ tạm thời cậu không có cơ hội tuyên truyền rồi.”

 

Triệu Thương Thương quyết định không chấp nhặt với cậu, gác lại tranh chấp, chân thành mời cậu: “Tối nay chị với A Thủy đi bãi cỏ chơi...”

Triệu Dập Thời: “Không đi.” “Không được, cậu phải đi.”

Triệu Thương Thương lấy trong túi ra một xấp thẻ đủ màu sắc đưa cho Triệu Dập Thời.

Bây giờ là cao điểm của kỳ nghỉ hè, gần đó có rất nhiều khách du lịch đến thăm Thanh Sơn Phô, Trình Thủy và Triệu Thương Thương dự định mở một quầy hàng trên bãi cỏ để bán trái cây vào ban đêm.

Hai cô đã chuẩn bị rất nhiều thẻ nhỏ.

Trên đó có in phương thức đặt hàng đào vàng của nhà Trình Thủy, còn có mã QR, quét mã là có thể vào phòng phát trực tiếp của Trình Thủy, tiện thể tích lũy người xem.

Triệu Dập Thời và Triệu Thương Thương dẫn Labrador đến đó, Trình Thủy đang sắp xếp sạp hàng.

“Cậu dẫn Đại Tiền đi dạo đi.” Triệu Thương Thương đưa dây dắt chó cho Triệu Dập Thời, không quên phân công nhiệm vụ, “Cứ thấy người là phát tờ quảng cáo, biết chưa hả?”

“Lúc cần thiết có thể hi sinh một chút nhan sắc.”

Triệu Dập Thời cười như không cười, mỉa mai: “Nhan sắc ở đâu ra? Không phải gương mặt này của em khiến người ta mắc ói à?”

“Sao lại nói mình như vậy, người không thể tự coi nhẹ mình.” Triệu Thương Thương vỗ vai cậu, “Cậu là em trai của Tiểu Triệu, tú sắc khả xan*, khiến người ta nhìn thôi cũng ăn thêm hai chén cơm.”

(*Tú sắc khả xan: là một câu thành ngữ của Trung Quốc, ý bảo đẹp đến nỗi nhìn ngắm cũng đủ no rồi không cần ăn cơm.)

Chắp tay nói: “Kính nhờ Dương Dương đại nhân.”

Triệu Dập Thời chưa từng thấy người nào mặt dày như thế, cậu kéo dây, cảm thấy chơi với chó còn tốt hơn.

“Đại Tiền, chúng ta đi.”

Triệu Thương Thương giúp Trình Thủy chuyển chiếc cân từ trên xe xuống, hai người ngồi trên ghế gập, trước mặt là chiếc giỏ đựng đầy những quả đào màu vàng cân đối.

Trình Thủy lấy giá đỡ điện thoại ra, cố định lại, “Thương Thương, tớ bắt đầu trực tiếp đây.”

Triệu Thương Thương: “Bắt đầu đi.”

 

“Cậu lọt vào ống kính rồi, xích qua trái một chút.” Trình Thủy nói.

“Không sao, quay được cũng không sao.” Triệu Thương Thương không quan tâm, cô dang rộng hai chân lười biếng ngồi xuống giống một ông già.

Trình Thủy nhìn buổi phát trực tiếp của mình, bây giờ vẫn chưa có nhiều người, sau khi chào hỏi xong cô ấy liền để đó.

Cô ấy lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi vải siêu lớn mình mang theo ra đưa cho Triệu Thương Thương: “Quà sinh nhật.”

Triệu Thương Thương mở ra xem, là một cái móc treo hình con dao bằng gỗ nhỏ được buộc bằng sợi dây màu đỏ, còn thắt kết bình an, “Cậu tự làm hả?”

“Ừm.” Trình Thủy nói, “Cậu có thích không?”

Triệu Thương Thương yêu thích không buông tay: “Siêu cấp, cực kỳ, vô cùng thích!”

Ba của Trình Thủy rất khéo tay, ông ấy thích điêu khắc vài món đồ gỗ nhỏ, Trình Thủy học từ ông, bây giờ cô ấy đã biết vài thứ đơn giản.

“Lần sau tớ làm thêm cái khác cho cậu.” Trình Thủy nói.

“Cái này rất tốt rồi.” Triệu Thương Thương gắn dao gỗ nhỏ lên móc chìa khóa của mình.

Trình Thủy ngại ngùng nở nụ cười, ánh mắt lấp lánh. Cô ấy đốt nhang muỗi rồi đặt vào giữa hai ghế.

Màn đêm dần buông xuống, nhiệt độ ngoài trời giảm, cái nóng như thiêu đốt ban ngày cũng giảm bớt, trên bãi cỏ ngày càng có nhiều người tụ tập.

Có một người đàn ông trung niên dẫn theo con gái đến hỏi giá đào vàng, “Bao tiền một cân?”

Trình Thủy chỉ vào tấm thẻ ghi giá: “Mười tệ.” “Giảm chút đi.”

“Không giảm được, vừa hái buổi sáng, rất tươi nên chỉ có giá này.” Trình Thủy nghiêm túc nói.

Không thể thương lượng nên người đàn ông trung niên định dẫn con gái đi.

Triệu Thương Thương dùng dao gọt trái cây cắt một miếng đào vàng sạch sẽ rồi đưa cho cô bé mặc váy công chúa Elsa.

Cô gái nhỏ nhận lấy cắn một miếng, phần còn lại nhét vào miệng ba mình. “Có ngon không?” Triệu Thương Thương chọc cô bé.

Giọng nói của cô bé trong trẻo: “Ngọt, muốn ăn nữa!” Triệu Thương Thương lại cắt thêm một miếng cho cô bé.

 

Mấy phút sau, người đàn ông trung niên cuối cùng cũng một mua một túi đào vàng lớn.

Sau đó bán được bốn năm đơn hàng nữa, Triệu Thương Thương trả giá với khách, Trình Thủy bận rộn xé túi ni lông, bỏ đào vào rồi để lên cân, thu tiền.

Triệu Thương Thương không quên đưa thẻ quảng cáo cho đối phương: “Nếu ngon, về nhà muốn mua thêm thì đặt hàng trên mạng cũng giống vậy ạ, giao hàng rất nhanh. Quét mã QR để theo dõi phòng livestream, có thể nhận được ưu đãi...”

Sau khi khách đi, Triệu Thương Thương và Trình Thủy lại rảnh rỗi, hai người ngồi trên ghế gặm đùi gà tự mình mang theo.

Gà kho mẹ Trình Thủy làm rất ngon. “Thương Thương.”

“Sao thế?”

Trình Thủy nhìn đám đông náo nhiệt gần đó, “Có phải tớ không giỏi buôn bán không?”

Triệu Thương Thương mở nắp bình uống một ngụm nước, dừng vài giây rồi nói: “Cậu vốn dĩ không thích buôn bán, không giỏi hình như cũng không sao.”

“Sau này cậu có định buôn bán không?” Triệu Thương Thương hỏi lại. Trình Thủy nói chắc chắn: “Không.”

“Vậy không phải được rồi sao.”

Vài ba câu đã an ủi được Trình Thủy, cô ấy buông bỏ gánh nặng trong lòng, đùi gà trong miệng cũng thơm ngon hơn.

Triệu Dập Thời dắt chó về nhưng không thấy chó đâu. “Đại Tiền đâu?” Triệu Thương Thương hỏi cậu.

“Gặp được bà nội nên đi với bà rồi.”

Triệu Dập Thời đưa lại thẻ chưa phát hết cho cô.

Triệu Thương Thương đếm một chút, chỉ còn năm tấm, “Mấy tấm kia phát hết rồi?”

Triệu Dập Thời đẩy cô ra khỏi ghế, tu hú chiếm tổ chim khách, “Nếu không thì sao?”

“Làm tốt lắm.” Triệu Thương Thương gắp một miếng thịt trong hộp gà kho, “Vất vả rồi, vất vả rồi, nào, thưởng cho cậu một cái phao câu gà.”

Triệu Dập Thời: “Lăn đi.”

“Lừa cậu đó, không phải phao câu gà.” “Chị tự ăn nhiều chút.”

 

“Đã nói không phải phao câu gà rồi, có chút sự tin tưởng cơ bản giữa người với người được không hả?”

Lại có vài người đến mua trái cây, Triệu Thương Thương bận giúp Trình Thủy nên Triệu Dập Thời được yên tĩnh một lúc.

Từ nhỏ cậu đã khá hút muỗi, nhang muỗi cũng không có tác dụng, có rất nhiều vết muỗi đốt ở khuỷu tay.

“Em về trước đây.” Triệu Dập Thời kéo cổ áo Triệu Thương Thương. Triệu Thương Thương bớt thời gian trả lời cậu lúc bận rộn: “Ừm.” Triệu Dập Thời: “Chị về sớm một chút.”

Triệu Thương Thương khá phản nghịch, “Tự lo cho mình đi.”

Triệu Dập Thời đi vài bước rồi quay đầu cảnh cáo: “Mười giờ rưỡi đóng cửa, bị nhốt bên ngoài thì đừng có mơ em mở cửa cho chị.”

Triệu Thương Thương: “Ồ.”

Gần đến chín giờ, đào vàng trong sọt vẫn còn một phần ba chưa bán hết, Trình Thủy định dọn sạp.

Cô ấy nhìn vào phòng phát sóng trực tiếp, thấy độ phổ biến vẫn chưa cao, chọn vài bình luận để trả lời rồi tắt máy.

Triệu Thương Thương gãi vết muỗi chích trên cách tay, dùng móng tay ấn thành một chữ thập “十”.

“Về nhà hay ngồi thêm chút nữa?” Trình Thủy hỏi.

“Ngồi thêm một chút đi.” Triệu Thương Thương ngửa đầu ra sau.

Bầu trời trên đầu có những ngôi sao, giống như cát trắng rải rác trên tấm màn màu xám đen.

Bầu không khí thoải mái thế này thích hợp để tâm sự, Triệu Thương Thương nói chuyện buổi sáng đi đưa bánh kem gặp được Giang Tuần với chuyện hai người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm cho Trình Thủy nghe.

Không có ai nghe được chuyện này mà không nói một câu “Trùng hợp thật”. Trình Thủy: “Hai người cũng tính là bạn rồi nhỉ?”

Triệu Thương Thương cười đắc ý: “Sao lại không tính?” Trình Thủy: “Thêm phương thức liên lạc chưa?”

“Không tìm được cơ hội thích hợp.” Triệu Thương Thương tạm dừng, chống cằm do dự, “Lúc đó tớ không dám, cậu ấy nhìn có vẻ rất...”

Một lúc lâu sau cô mới nghĩ ra từ để hình dung: “Rất đắt.”

 

Rất kiêu ngạo.

Rất cao không thể với tới.

Rất giống một đóa hoa lạnh lùng.

Trong đầu cô hiện ra hình ảnh mái hiên với những bóng tre đu đưa trên núi Thất Nha, có gió thổi tới, mái tóc đen của chàng trai bị gió thổi bay và dáng vẻ ung dung của cậu, như thể cậu không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Cậu mang cho người khác một loại cảm giác xa cách không thể với tới.

Triệu Thương Thương nói mình có thể coi là bạn với cậu, nhưng có điều đó chỉ là nói đùa.

“Đột nhiên tớ cảm thấy mình không cùng tuổi với cậu ấy.” Triệu Thương Thương phiền muộn thở dài.

Nói xong cô đột nhiên tâm huyết dâng trào, cầm điện thoại lên tìm kiếm tên Giang Tuần cùng một số từ khóa, Diệp Xuân Lâm nói cậu có rất nhiều người hâm mộ trên một nền tảng trực tuyến nào đó.

Có lẽ rất dễ tìm.

Một trang web xuất hiện trên điện thoại, Triệu Thương Thương lướt liên tục. Nhìn thấy số người hâm mộ chính xác của Giang Tuần.

Nhìn thấy tác phẩm của cậu.

Nhìn thấy một loạt ảnh từ cuộc triển lãm nghệ thuật.

Nhìn thấy tin tức liên quan đến tiệc tối từ thiện và giá đấu giá các bức tranh trong tiệc tối.

Triệu Thương Thương đếm xem chuỗi số không phía sau có bao nhiêu số, “...” Cô che điện thoại lại.

“A Thủy.”

“Sao thế?”

Ánh mắt Triệu Thương Thương rất phức tạp, thấp giọng nói: “Giang Tuần đúng là đắt thật.”

Hai người đang nói chuyện, màn hình điện thoại trên giá đỡ dùng để livestream của Trình Thủy sáng lên, thông báo “pin còn dưới 20%”.

Trình Thủy cầm điện thoại lên nhìn thử, sắc mặt cô ấy trở nên kỳ lạ. Cô ấy nói với Triệu Thương Thương: “Có một tin tốt và một tin xấu.”

“Nói tin xấu trước đi.”

“Tin xấu là tớ quên tắt livestream, có lẽ cuộc nói chuyện của chúng ta lúc nãy đã bị người khác nghe thấy rồi.”

 

“Tin tốt thì sao?”

“Tin tốt là livestream không có nhiều người.”

Triệu Thương Thương không quan tâm, “Bị người khác nghe thấy cũng không sao, chúng ta cũng không nói chuyện gì không thích hợp với trẻ em, không nói gì vi phạm, chỉ nói Giang Tuần rất đắt, chủ đề vô cùng trong sáng.”

Trình Thủy nói suy nghĩ của mình: “Giang Tuần rất đắt còn có nghĩa khác.” “Nghĩa gì?”

“Cậu nói chuyện giống như muốn bao nuôi cậu ấy nhưng lại ngại giá quá đắt vậy.”

= Hết chương 5 =

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.