Sau trận mưa lớn, sương mù bắt đầu hình thành trên núi, trên đường từ núi Thất Nha về nhà, Diệp Xuân Lâm lái xe rất chậm.
Triệu Thương Thương còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc khi vô tình kết bạn với Giang Tuần, cô ngồi trên ghế phụ gửi một tin nhắn không đầu không đuôi cho Triệu Dập Thời: “Có biết chị thích câu thơ nào nhất không?”
Triệu Dập Thời trả lời ngay: “Phụ nữ xấu thi nhau cài hoa, hoa càng nhiều lại càng xấu.”
Triệu Thương Thương: “Nói nhảm nhí.”
Triệu Thương Thương: “Là 'Đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu', chị gặp được cậu ấy rồi ha ha ha.”
Có lẽ sinh đôi nên có chút ăn ý, Triệu Thương Thương không nói ai nhưng Triệu Dập Thời cũng hiểu ý cô: “Yêu tinh nam?”
Triệu Thương Thương: “Đúng vậy.”
Triệu Thương Thương: “Cậu đoán xem, cậu ấy sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với chị! Đây có lẽ là duyên phận từ kiếp trước, kiếp trước trước, kiếp trước trước trước nữa của chị với cậu ấy!”
Vừa nghĩ tới hôm nay cũng là sinh nhật của Triệu Dập Thời.
“Dương Dương, cậu không nên ra đời vào ngày 10 tháng 7 này, cậu rời khỏi đi.” Triệu Dập Thời: “?”
Triệu Thương Thương: “Nhóm ba người chắc chắn sẽ có bóng đèn, cậu quá sáng rồi.”
“Bị điên à.”
Triệu Dập Thời không để ý tới cô nữa.
Cho dù Triệu Thương Thương nói gì thì đầu bên kia cũng không có động tĩnh.
Hai tay Triệu Thương Thương gõ nhanh trên điện thoại, Diệp Xuân Lâm hỏi cô: “Đang nhắn tin với ai thế?”
“Dương Dương ạ, không có gì.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-gai-bat-gio-lan-vu-lam/1733077/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.