Triệu Thương Thương để lại nước ô mai ở phòng gác cổng rồi dắt Labrador chạy giống như phía sau có ma đang đuổi theo.
Cô chạy không ngừng, leo lên xe điện, nói với Trình Thủy: “Chúng ta về thôi.” Trình Thủy: “Mặt cậu đỏ quá.”
Triệu Thương Thương sờ hai má, đúng là hơi nóng.
Trên đường về, cô kể lại cảnh tượng xấu hổ muốn độn thổ vừa rồi với Trình Thủy, tự đánh giá mình: “Mất mặt chết tớ rồi.”
“Chủ yếu vẫn là mất mặt trước trai đẹp.”
Trình Thủy an ủi cô: “Không có người khác nhìn thấy là được rồi.”
Triệu Thương Thương đột nhiên cúi đầu nhìn Labrador ngồi xổm trước mặt, lộ ra ánh mắt thâm trầm muốn “Giết chó diệt khẩu”, “Đại Tiền nhìn thấy rồi.”
Trịnh Đại Tiền: Run lẩy bẩy.
Triệu Thương Thương đưa Trình Thủy về nhà, dặn cô ấy phải bôi thuốc đầu gối bị thương rồi mới về nhà mình.
Trên đường đi có gió thổi, cuối cùng cô cũng chậm rãi tỉnh táo lại.
Cô dựng xe điện nhỏ trong sân rồi đá Triệu Dập Thời đang chơi game trên điện thoại một cái, “Dương Dương, chị mới gặp yêu tinh trên núi.”
Cô còn đặc biệt bổ sung: “Yêu tinh nam.”
Triệu Dập Thời đang bận dạo chơi hẻm núi Vương Giả, không rảnh nghe cô nói nhảm, bớt thời gian trong lúc cấp bách qua loa đáp lại cô: “Ồ.”
Triệu Thương Thương cảm khái: “Từ nhỏ đến lớn chị chưa từng thấy người đàn ông đẹp trai như thế.”
Ánh mắt Triệu Dập Thời tạm thời rời khỏi điện thoại, “Có thể đẹp hơn em à?”
Triệu Thương Thương cười một tiếng, liếc nhìn Triệu Dập Thời từ trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-gai-bat-gio-lan-vu-lam/1733079/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.