🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Triệu Thương Thương để lại nước ô mai ở phòng gác cổng rồi dắt Labrador chạy giống như phía sau có ma đang đuổi theo.

Cô chạy không ngừng, leo lên xe điện, nói với Trình Thủy: “Chúng ta về thôi.” Trình Thủy: “Mặt cậu đỏ quá.”

Triệu Thương Thương sờ hai má, đúng là hơi nóng.

 

Trên đường về, cô kể lại cảnh tượng xấu hổ muốn độn thổ vừa rồi với Trình Thủy, tự đánh giá mình: “Mất mặt chết tớ rồi.”

“Chủ yếu vẫn là mất mặt trước trai đẹp.”

Trình Thủy an ủi cô: “Không có người khác nhìn thấy là được rồi.”

 

Triệu Thương Thương đột nhiên cúi đầu nhìn Labrador ngồi xổm trước mặt, lộ ra ánh mắt thâm trầm muốn “Giết chó diệt khẩu”, “Đại Tiền nhìn thấy rồi.”

Trịnh Đại Tiền: Run lẩy bẩy.

Triệu Thương Thương đưa Trình Thủy về nhà, dặn cô ấy phải bôi thuốc đầu gối bị thương rồi mới về nhà mình.

Trên đường đi có gió thổi, cuối cùng cô cũng chậm rãi tỉnh táo lại.

Cô dựng xe điện nhỏ trong sân rồi đá Triệu Dập Thời đang chơi game trên điện thoại một cái, “Dương Dương, chị mới gặp yêu tinh trên núi.”

Cô còn đặc biệt bổ sung: “Yêu tinh nam.”

Triệu Dập Thời đang bận dạo chơi hẻm núi Vương Giả, không rảnh nghe cô nói nhảm, bớt thời gian trong lúc cấp bách qua loa đáp lại cô: “Ồ.”

Triệu Thương Thương cảm khái: “Từ nhỏ đến lớn chị chưa từng thấy người đàn ông đẹp trai như thế.”

Ánh mắt Triệu Dập Thời tạm thời rời khỏi điện thoại, “Có thể đẹp hơn em à?”

Triệu Thương Thương cười một tiếng, liếc nhìn Triệu Dập Thời từ trên xuống dưới rồi, chẳng thèm trả lời.

“Chị khuyên cậu đừng có tự rước lấy nhục.” “...”

Triệu Dập Thời cảm thấy mình không nên đáp lại cô, lại tiếp tục tập trung vào trò chơi.

Triệu Thương Thương nhớ lại biểu hiện của mình ngay lúc đó, càng nghĩ càng hối hận: “Không hỏi tên với cách liên lạc, lúc đó có hơi ngại.”

Triệu Dập Thời điều khiển nhân vật trong trò chơi tấn công, không quên khởi động kỹ năng mỉa mai: “Chị còn biết ngại à?”

“Có gì kỳ lạ đâu.” Triệu Thương Thương nói, “Người ta còn biết đỏ mặt đó.”

-- Mắc ói.

Tay Triệu Dập Thời run một cái, tung lệch kỹ năng.

-

Ngày hôm sau, Triệu Thương Thương hỏi Trình Thủy còn đi đưa nước ô mai nữa không.

Trình Thủy nói còn, “Dạo này ba tớ thích uống cái này lắm.”

Triệu Thương Thương: “Cậu qua nhà tớ, tớ chở cậu lên núi Thất Nha.” Lúc Trình Thủy tới, Triệu Thương Thương đang tưới hoa trong sân.

 

Cô dùng ngón cái chặn ống nước, để hở một khe nhỏ, nước phun ra từ khe hở tạo thành một đường nước hình vòng cung.

Trình Thủy rót cho Triệu Thương Thương một bát nước ô mai.

Hôm nay cô ấy mặc quần dài, Triệu Thương Thương không nhìn thấy đầu gối bị thương của cô ấy, “Lúc đi bộ có đau không?”

Trình Thủy nói: “Không đau.”

Cô ấy đang cầm một đài sen mới hái, bóc một hạt sen đút cho Triệu Thương Thương ăn, cô ấy ăn một hạt rồi lại đút Triệu Thương Thương một hạt.

Triệu Thương Thương vừa nhai hạt sen vừa nói: “Đợi tớ tưới nước xong rồi chúng ta đi.”

Cô đang rất hứng thú với núi Thất Nha.

Trình Thủy nói thẳng: “Thương Thương, có phải cậu thích cậu ấy rồi không?”

Trong lòng hai người biết rõ “Cậu ấy” là đang chỉ chủ của chú chó chăn cừu Đức hôm qua Triệu Thương Thương gặp trên núi Thất Nha.

“Haiz, mới gặp một lần mà thích gì chứ, tớ chỉ muốn xem thử có thể gặp cậu ấy không thôi.”

Triệu Thương Thương quơ quơ ống nước, vẻ mặt bình tĩnh: “Ai không thích ngắm trai đẹp chứ? Tỉnh táo tinh thần, sáng mắt, kéo dài tuổi thọ, có rất nhiều lợi ích.”

Trình Thủy: “Em trai cậu...”

Triệu Thương Thương: “Nó không được, khuôn mặt đó tớ nhìn chán rồi, nhìn thêm cái nữa là muốn nôn, lắc lư trước mắt mười bảy năm rồi.”

“Em trai cậu đang ở phía sau cậu kìa.” Trình Thủy nói hết câu.

Triệu Thương Thương quay đầu thì nhìn thấy Triệu Dập Thời cầm hộp chân gà không xương chua cay đen mặt đứng sau lưng cô.

Triệu Thương Thương vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, cô vẩy nước trên tay, đưa tay vào trong hộp, “Đúng lúc chị đang muốn ăn, Dương hiểu chị quá, đúng là con giun trong bụng chị mà.”

Triệu Dập Thời nâng tay lên khiến Triệu Thương Thương bắt hụt. “Chị nôn trước đi.”

Triệu Thương Thương: “Cậu nghe thấy hết rồi à?” Triệu Dập Thời: “Nôn ra rồi ăn.”

Triệu Thương Thương nhón chân cũng không cướp được nên chạy vào nhà hỏi ông nội: “Lão Triệu, còn chân gà không ạ?”

 

Lão Triệu đang cầm kính lúp nhìn vé xổ số khoát tay, “Hết rồi, bị Dương Dương giành hết rồi, nói nó chia cho cháu đi, không thể ăn một mình được.”

“Dương không chịu cho cháu.” “Cháu lại đắc tội gì nó rồi à?”

“Khen nó đẹp trai mà nó cũng không vui, không biết tốt xấu.” “Hừ.” Ông Triệu thiên vị cháu gái, nói xấu cháu trai, “Đồ hẹp hòi.” “Đúng vậy đúng vậy.”

Triệu Dập Thời đứng dưới mái hiên nghe hai người này công khai nói về mình. “...”

“Thôi vậy, không ăn nữa.” Triệu Thương Thương nói, “A Thủy, chúng ta đi thôi.”

Triệu Thương Thương chở Trình Thủy đến núi Thất Nha.

Lần này ba của Trình Thủy đang chờ các cô ấy trong phòng gác cổng, còn đặc biệt để lại hai miếng bánh nếp nước cốt dừa.

Triệu Thương Thương vừa ăn bánh ngọt vừa nhìn xung quanh, không gặp được người muốn gặp, cuối đường vắng vẻ, ánh đèn đường dịu nhẹ chiếu xuống mặt đất.

“Ba Trình, bác ở đây có thấy ai dắt chó không ạ?” Triệu Thương Thương hỏi thăm, “Là một con chó lớn có lông đen trên lưng, phần ngực có một vùng lông trắng.”

Ba Trình suy nghĩ một chút rồi nói không có ấn tượng.

Triệu Thương Thương chờ nửa tiếng ở phòng gác cổng, ôm cây đợi thỏ nhưng không bắt được.

Quả nhiên muốn ngắm trai đẹp phải cần cơ duyên.

Không gặp được Triệu Thương Thương cũng không để trong lòng. Về nhà bật điều hòa, xem tập phim mới, rất nhanh đã ném chuyện núi Thất Nha ra sau ót.

Thời gian bất giác đã qua mười hai giờ khuya. Điện thoại liên tục nhận được vài tin nhắn ——

Trình Thủy: “Chúc Thương Thương tuổi mới vui vẻ mỗi ngày, mọi chuyện như ý.”

Du Lệ: “Sinh nhật vui vẻ.”

Du Mân: “Tôi sợ có quá nhiều lời chúc mừng cậu sẽ không nhìn thấy sự chân thành của tôi! Tôi sợ tiếng chúc mừng quá lớn, cậu sẽ không nghe được tâm tư của tôi! Đúng giờ chúc bạn học Triệu Thương Thương mười bảy tuổi vui vẻ!!!”

Triệu Thương Thương trả lời Trình Thủy: “Bắn tim.jpg, miệng nhỏ ôm hôn.”

 

Trả lời Du Lệ: “Cảm ơn anh em.”

Trả lời Du Mân: “Hỏi han ân cần không bằng đưa tiền.”

Du Lệ và Du Mân cũng là anh em sinh đôi, nhà ở Thanh Sơn Phô gần với nhà ông bà nội Triệu Thương Thương. Cộng thêm Trình Thủy thì năm người cũng coi như lớn lên cùng nhau.

Lần này được nghỉ hè, Du Lệ đăng ký tham gia cuộc thi kiến thức của đài truyền hình, kéo dài thời gian nên mấy ngày nữa mới về Thanh Sơn Phô.

Sau khi trả lời tin nhắn xong, Triệu Thương Thương nằm trên giường ngẩn ngơ nhìn trần nhà.

Mười bảy tuổi rồi.

Nếu bọn họ không nhắc thì cô suýt nữa đã quên mất hôm nay là sinh nhật mình. Cô giơ hai chân lên đạp vào vách tường phát ra tiếng vang trầm đục.

Thùng thùng thùng, hết tiếng này đến tiếng khác.

Triệu Dập Thời phòng bên cạnh “thân thiết” gửi lời hỏi thăm: “Điên à?” “Hơn nửa đêm còn lên cơn?”

Triệu Thương Thương: “Có phải cậu quên gì không?”

 

Triệu Dập Thời: “Gì?”

Triệu Thương Thương xoay người đổi tư thế nằm trên chăn bấm điện thoại: “Sinh nhật của chị gái yêu quý của cậu, không phải cậu nên bày tỏ gì đó à?”

Triệu Dập Thời: “Muốn gì thì nói thẳng.”

Triệu Thương Thương: “Hì hì hì, yêu cầu của chị không cao, cũng không cần gì nhiều, chỉ là bài tập hè... trường phát hai bộ đề, cậu xem... có thể...”

Triệu Dập Thời: “Không thể, tự làm đi.”

Vách tường lại bị đập thể hiện sự bất mãn của ai đó.

Gân xanh trên thái dương Triệu Dập Thời nổi lên, “Triệu Thương Thương, có phải chị quên gì không?”

Triệu Thương Thương tỏ vẻ vô tội: “Gì?:

Triệu Dập Thời: “Nếu như nhớ không lầm thì hôm nay cũng là sinh nhật em.” Triệu Dập Thời: “Chị không định bày tỏ gì à?”

Triệu Thương Thương: “Ai da buồn ngủ quá, ngủ trước đây.” Làm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Triệu Dập Thời: “...”

 

Triệu Thương Thương vốn định ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy. Nhưng chưa tới bảy giờ cửa phòng đã bị mở ra.

Có người vào phòng, tắt điều hòa, mở cửa sổ ra thông gió. Một đôi tay vừa lạnh vừa mềm mại kéo cô ra khỏi chăn, vuốt lại mái tóc rối bù của cô.

Triệu Thương Thương khó chịu hừ hừ hai tiếng, vùi mặt vào gối. “Thương Thương ——”

Có người gọi cô.

Triệu Thương Thương cáu kỉnh nhíu mày, nhấc chân như muốn đạp người ta. Bỗng nhiên mặt cô bị hôn một cái.

Mùi nước hoa White Tea quen thuộc khiến Triệu Thương Thương lập tức tỉnh táo, mơ màng mở mắt ra, “Mẹ?”

“Cục cưng sinh nhật vui vẻ.” Diệp Xuân Lâm ngồi ở đầu giường nói.

Triệu Thương Thương ngồi dậy, cô biết dạo này Diệp Xuân Lâm rất bận, cô không ngờ bà ấy sẽ tới.

“Được nghỉ hai ngày nên về chúc mừng sinh nhật con với Dương Dương. Ba không về kịp, ông ấy đi công tác rồi.”

Diệp Xuân Lâm có khuôn mặt trái xoan, lông mày liễu, trang điểm nhẹ, mặc váy cổ chữ V màu be, tóc búi lên, đeo đôi khuyên tai ngọc trai đơn giản, thanh lịch.

Mang khí chất của một đại mỹ nhân.

Đôi mắt Triệu Thương Thương to tròn giống bà ấy, ánh mắt trong veo, lấp lánh. Hai đầu mắt nhọn và đuôi mắt hơi cong lên, giống như một nét bút kéo dài trên giấy tuyên chín, để lại dư âm.

Tính tình Triệu Thương Thương có hơi không tốt lúc thức dậy, dáng vẻ vừa tỉnh ngủ như đang hờn dỗi.

Cô dựa vào người Diệp Xuân Lâm, cúi đầu không muốn nói chuyện.

Chỉ cần không nhắc đến chuyện điểm số và lớp học thêm thì Diệp Xuân Lâm chính là người mẹ tuyệt vời nhất thế giới. Bà ấy xoa xoa huyệt đạo quanh mắt Triệu Thương Thương, cô thoải mái lầm bầm hai tiếng.

“Mẹ, Dương dậy chưa?”

Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, không thể chỉ có mình cô bị đánh thức được.

“Nó ở dưới lầu.” Diệp Xuân Lâm nói, “Bà nội đã nấu mì trường thọ cho hai đứa rồi.”

Triệu Thương Thương đánh răng xong, qua loa rửa mặt rồi xuống lầu, nhìn thấy dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, không còn gì luyến tiếc của Triệu Dập Thời với mái đầu

 

ổ gà đang ngồi trước bàn ăn, trong lòng cô cũng thấy cân bằng hơn một chút. Hai bát mì trường thọ giống nhau như đúc được bày phía trước.

Bà Trịnh nói: “Cháu ngoan ăn đi.” “Cảm ơn ông nội, cảm ơn bà nội.”

Triệu Thương Thương và Triệu Dập Thời nhận bao lì xì của lão Triệu rồi vùi đầu ăn mì bà Trịnh nấu.

“Bánh kem đã đặt rồi, có lẽ chiều tối nay mới được giao.” Diệp Xuân Lâm nói. Hơn bốn giờ chiều, ngoài sân có người nhấn chuông.

Nhân viên cửa hàng giao bánh kem mặc đồng phục làm việc màu trắng viền xanh dương, trên đầu đội mũ che nắng.

Anh ấy trông rất bận rộn, kẹp điện thoại giữa vai và mặt, vừa nghe điện thoại vừa lấy hai chiếc bánh kem ra.

Triệu Thương Thương vội vàng nhận lấy. Hai hộp bánh màu xanh lá giống hệt nhau,

Để phân biệt, trên đó có treo một tấm thẻ nhỏ hình con thỏ tai cụp, Triệu Thương Thương nhìn thấy tên mình trên đó, nhưng một tấm thẻ khác lại không viết tên Triệu Dập Thời.

“—— Giang Tuần?”

Một cái tên hoàn toàn xa lạ.

“Có phải giao sai rồi không?” Triệu Thương Thương hỏi.

Diệp Xuân Lâm xác nhận tin nhắn đặt hàng trên điện thoại với anh trai nhỏ giao bánh.

“Thật xin lỗi, tôi lấy nhầm.” Anh trai nhỏ lấy cái bánh kem thứ ba trên xe xuống, “Cái này mới là của mọi người ạ.”

“Không sao.” Diệp Xuân Lâm rót cho anh ấy một ly trà thảo dược, “Không cần gấp, uống miếng nước đi.”

“Là Giang Tuần trong khu biệt thự trên núi Thất Nha đúng không?” Diệp Xuân Lâm nói chuyện vài câu với anh trai nhỏ, kiểm tra địa chỉ giao hàng thì nhận ra có lẽ là người bà ấy quen.

“Nếu cậu có việc gấp thì tôi có thể đi đưa bánh kem giúp cậu.” Anh trai nhỏ: “Làm phiền chị quá rồi.”

Diệp Xuân Lâm: “Tiện đường thôi, không cần cảm ơn.”

Triệu Thương Thương thắc mắc hỏi Diệp Xuân Lâm: “Mẹ, Giang Tuần là ai thế?”

 

“Một cậu bạn vô cùng xuất sắc.” Diệp Xuân Lâm nói, “Không ngờ cậu ấy lại sinh cùng ngày với con và Dương Dương, trùng hợp thật.”

Diệp Xuân Lâm biết Giang Tuần là vì hai người có gặp nhau trong công việc.

Viện bảo tàng định tung ra một loạt sản phẩm văn hóa sáng tạo như “Lịch hoa và chim”, “Tập tranh hai mươi bốn tiết khí”... nên cần tìm một họa sĩ phù hợp, người phụ trách của bộ tuyên truyền văn hóa sáng tạo đã đề cử Giang Tuần với Diệp Xuân Lâm.

Một họa sĩ tài năng nổi tiếng khi còn trẻ, thu hút nhiều sự chú ý trong giới hội họa Trung Quốc.

Khoảng thời gian đó Diệp Xuân Lâm đã xem rất nhiều tác phẩm của Giang Tuần, đúng là rất hợp ý của bà ấy, sau nhiều lần hao tâm tổn sức, khó khăn trắc trở mới liên hệ được với phòng làm việc của đối phương, cuối cùng hai bên đã đạt được thỏa thuận hợp tác.

Cũng là sau khi trao đổi mới phát hiện Giang Tuần đang sống ở núi Thất Nha, Thanh Sơn Phô.

Đúng là vô cùng trùng hợp.

Triệu Thương Thương quấn lấy Diệp Xuân Lâm muốn đến núi Thất Nha đưa bánh kem với bà ấy.

Mặt trời chiều nóng rực.

Cho đến khi xe chạy vào núi, cây xanh hai bên đã che mất ánh nắng vàng chói chang.

Núi Thất Nha được khai phá cách đây vài năm, non xanh nước biếc, hàm lượng oxy cao, là một nơi lý tưởng để trốn cái nóng vào mùa hè.

Người đến mua nhà trên núi phần lớn là doanh nhân giàu có, người dân địa phương thích xây những ngôi nhà hiện đại trên khu đất riêng của mình, tách biệt rõ ràng, không làm phiền nhau.

Mặc dù ở gần nhưng số lần Triệu Thương Thương đến núi Thất Nha không nhiều.

Triệu Thương Thương đặt bánh kem trên đầu gối nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Xe chậm rãi dừng trước biệt thự màu xám trắng.

Người mở cửa là trợ lý của Giang Tuần, Cổ Khâu Thành, anh ấy đã từng gặp Diệp Xuân Lâm, hai người nói chuyện vô cùng quen thuộc.

“Chào chú ạ.”

“Chào cháu chào cháu.” Cổ Khâu Thành nở nụ cười niềm nở.

Triệu Thương Thương đưa bánh kem tới bằng hai tay, “Sinh nhật vui vẻ.” Cổ Khâu Thành nghe vậy liền bậc cười, “Không phải sinh nhật chú.”

 

Anh ấy chỉ vào trong, giải thích: “Giang Tuần đang ở trong phòng, thằng bé bị bệnh, tối qua ngủ không ngon nên hôm nay ngủ bù nghỉ ngơi, không biết đã dậy chưa.”

Triệu Thương Thương đã sai lầm nên quyết định ngậm miệng, yên lặng vểnh tai nghe người lớn nói chuyện.

Khoảng sân trước họ đi qua được lát bằng cát trắng và những phiến đá tròn, có những hàng thông và tre xanh.

Hàng rào làm vách ngăn, bố trí hai đình nghỉ mát nhỏ, nước suối từ trong núi chảy ra, phía sau rặng phong đỏ mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.

Hai con bướm trắng đậu trên đèn đá, một cơn gió nhẹ thổi qua trong sân.

Cổ Khâu Thành ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất, ánh mắt sáng lên, “A Tuần dậy rồi à.”

Triệu Thương Thương nghe vậy liền nhìn qua thì thấy một thiếu niên gầy gò đang ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại màu trắng nhạt, tóc hơi dài lộn xộn vì mới ngủ dậy, đôi mắt mệt mỏi vô thần.

Một con mèo tam thể đang ngủ trên đùi cậu.

Những cây chuối cao ngoài cửa sổ in bóng lên kính, ánh sáng và bóng tối rải rác trên mặt cậu.

Cả người cậu buông thả lại mệt mỏi, ánh mắt cụp xuống, co hai ngón tay phải lại nhẹ nhàng gãi đầu mèo con theo một tiết tấu nào đó.

Nghe thấy giọng của Cổ Khâu Thành, cậu khẽ nhúc nhích, mèo tam thể cũng bị kinh động.

Đôi mắt mèo tròn màu hổ phách cảnh giác nhìn chằm chằm vào vị khách lạ, nó nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhảy tót vào đáy tủ rồi biến mất trong nháy mắt.

Triệu Thương Thương thấy chàng trai nhìn sang, nhịp tim cô hụt một nhịp sau đó đập nhanh.

Bụp bụp bụp, đập liên tục. “Nào nào nào, vào nhà ngồi.”

Cổ Khâu Thành nhiệt tình tiếp đãi Diệp Xuân Lâm và Triệu Thương Thương đến ghế sô pha ngồi.

Giang Tuần đứng dậy đi về phía này. Triệu Thương Thương nhìn thoáng qua cậu, hai người chỉ còn cách nhau khoảng hai ba bước chân.

Triệu Thương Thương không xác định được cậu có nhớ mình không, trong lòng dâng lên sự mong đợi.

Cô nghiêng đầu, nhỏ giọng phát tín hiệu với đối phương: “Goodnight?” Giang Tuần nghe thấy giọng cô.

 

Khẽ nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên mặt cô một lúc như đang nhớ lại gì đó, “Trịnh Đại Tiền?”

===========

Tác giả có lời muốn nói:

Ám hiệu chính xác, kết nối thành công.

= Hết chương 3 =

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.