Triệu Thương Thương không yên tâm, “Cậu đang ở núi Thất Nha à?
=============Labrador trốn phía sau Triệu Thương Thương, không thể nhịn được sủa vài tiếng, chó chăn cừu Đức không khách khí sủa lại.
Sau bữa cơm tối, lão Triệu vớt dưa hấu dưới giếng lên.Chàng trai hơi cúi đầu, sống mũi thẳng, lông mày sâu.
Thùng gỗ nhỏ buộc bằng dây gai được hạ xuống, quả dưa hấu nổi trên mặt giếng lọt vào thùng sau đó kéo lên, nước bắn tung tóe.Dường như cậu sợ lạnh nên mặc áo dài tay và quần dài màu đen.
Dưa hấu cắt thành từng miếng đều nhau được đặt trên bàn nhỏ, ruột dưa đỏ tươi, màu rất đẹp.Mái tóc dày màu mực không lẫn chút tạp chất, làn da trắng nõn dường như mang theo cái lạnh của hồ sâu trong khe núi.
Trong sân, những gói thuốc đuổi muỗi bà Trịnh tự làm đung đưa trong gió mang theo mùi ngải cứu và xương bồ.Tình hình đang bế tắc, Triệu Dập Thời lên tiếng: “Con sẽ dạy kèm cho chị.
Triệu Thương Thương cắn một miếng dưa vừa giòn vừa ngọt.” Vẻ mặt Trình Thủy hoàn toàn khác với lúc nãy, vui vẻ nói, “Cậu được nghỉ rồi hả?
Vừa ăn vừa kéo ghế đẩu ngồi dưới hiên với Triệu Dập Thời.”
Triệu Dập Thời phun hạt dưa ra sân trước.” Triệu Thương Thương gõ chữ trả lời trong phòng phát trực tiếp: “Cậu đi đâu đó?
Triệu Thương Thương không thể chịu thua, cô dùng sức quai hàm, phun hạt dưa trong miệng ra như súng máy, cố gắng phun xa hơn Triệu Dập Thời.Trình Thủy nghỉ ngơi tại chỗ.
Hai người bắt đầu hành động ganh đua so sánh không thể hiểu được.Lúc ăn cơm xong, Triệu Thương Thương nghe ông nội nói nửa tháng trước, ba của Trình Thủy bắt đầu làm người gác cổng khu biệt thự trên núi Thất Nha.
Đến khi điện thoại Triệu Dập Thời đổ chuông.”Đúng vậy, giờ tớ đang ở nhà ông bà nội.
“Alo, mẹ.”” Triệu Thương Thương la lớn ngăn lại.
Giọng nói của Diệp Xuân Lâm vang lên: “Ăn cơm chưa?”” Triệu Dập Thời: “Ăn rồi ạ.”
“Ông bà nội đâu?””Thương Thương!
“Dắt chó đi dạo rồi.”Sau bữa cơm tối, lão Triệu vớt dưa hấu dưới giếng lên.
Thấy Triệu Thương Thương bên cạnh dựng thẳng lỗ tai lên nghe, Triệu Dập Thời dứt khoát bấm vào nút mở loa ngoài.Vừa ăn vừa kéo ghế đẩu ngồi dưới hiên với Triệu Dập Thời.
“Chị con đâu?” Diệp Xuân Lâm hỏi Triệu Dập Thời, “Có ở bên cạnh con không? Nói chị con nghe máy.”Trình Thủy: “Đi đưa nước ô mai cho ba tớ.
Triệu Thương Thương vội vàng quơ tay như cần gạt nước, điên cuồng ám chỉ Triệu Dập Thời, há to mồm im lặng nói: “Nói, chị, không, ở, đây.”Triệu Thương Thương đã vén chăn xuống giường.
Kết quả Triệu Dập Thời không lưu tình chút nào: “Chị ấy ở đây.””
Triệu Thương Thương bị ép nhận điện thoại, cô biết chắc chắn Diệp Xuân Lâm sẽ hỏi chuyện thành tích nên cô nằm xuống ghế như từ bỏ điều trị, bắt đầu nói đùa:Đến khi điện thoại Triệu Dập Thời đổ chuông.
“Ôi mẹ yêu của con, chào buổi tối, mẹ ăn cơm chưa?”Chương 02: “Nó họ Trịnh, tên Trịnh Đại Tiền.
Diệp Xuân Lâm đi thẳng vào vấn đề: “Thương Thương, mẹ định đăng ký lớp học thêm vào kỳ nghỉ cho con, con thấy sao?”Một vài tiếng chim vang vọng trong rừng.
Triệu Thương Thương lập tức ngồi thẳng dậy, thốt ra lời thoại kinh điển : “Gặp quỷ!””Không sao thật chứ?
Diệp Xuân Lâm ở đầu bên kia: “…”Triệu Thương Thương hiểu lầm, ngón chân bấu chặt đế dép lê, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, chỉ vào Labrador nói: “Nó họ Trịnh, tên Trịnh Đại Tiền.
“Ôi con xin lỗi mẹ yêu của con, lúc nãy con có hơi kích động, con cảm thấy ý tưởng này của mẹ không hay lắm, nó tệ như tất thối của Triệu Dập Thời vậy.”Xe điện nhỏ vừa ra khỏi cửa sân đã gặp được bà Trịnh dắt chó về, “Đêm hôm khuya khoắt mà đi đâu đó?
Triệu Dập Thời: “…”Trước giờ cô ấy không lừa ai, không nói những lời hay, người xem trực tiếp cũng không nhiều.
Diệp Xuân Lâm vừa dở khóc dở cười vừa cảm thấy đau đầu.Ba Trình bị dị tật bẩm sinh ở chân nên không thể làm việc nặng.
Bà ấy là quản lý của bảo tàng thành phố, có thể quản lý rất nhiều người nhưng lại thường xuyên gặp rắc rối với hai đứa con ở nhà.”
Đứa nhỏ thì thành tích xuất sắc, độc lập từ nhỏ, rất có chủ kiến.Triệu Thương Thương đành phải kéo dây để nó lên xe, nó ngoan ngoãn ngồi xổm phía trước.
Đứa lớn nhìn có vẻ không tim không phổi nhưng thực chất lại rất thấu đáo, giống như một con cá chạch trơn trượt làm người khác khó bắt.Sau khi tắm xong, Triệu Thương Thương trốn trong phòng nằm điều hòa, thoải mái nhấm nháp ly trà chanh mật ong chanh dây tự pha, lướt điện thoại.
So sánh thì thành tích của đứa lớn là nhược điểm.Triệu Thương Thương sờ mắt cá chân của cô ấy, không sưng, cô đè nhẹ lên cũng không nghe cô ấy la đau nên không sao.
Diệp Xuân Lâm thường tự nhủ mình không được so sánh thành tích của hai đứa nhưng bà ấy thật sự lo sau này Triệu Thương Thương không thể đậu đại học tốt, muốn đốc thúc cô học tập nhưng lại sợ có hiệu quả ngược.”
Chuyện lớp học thêm còn phải bàn bạc lại.Xe điện nhỏ bắt đầu chạy với tốc độ đều đều.
Hai mẹ con đều đang nghĩ cách thuyết phục đối phương.” Trình Thủy nói, “Về bôi thuốc là được.
Tình hình đang bế tắc, Triệu Dập Thời lên tiếng: “Con sẽ dạy kèm cho chị.”Chó là do bà Trịnh nuôi nên cùng họ với bà ấy.
Triệu Thương Thương lại ngồi thẳng lên, hình tượng của Triệu Dập Thời trong lòng cô lập tức trở nên chói lọi vĩ đại.Triệu Thương Thương nói: “Yên tâm, giao cho tớ.
Triệu Dập Thời đẩy cái đầu đến gần của cô, nói vài câu với Diệp Xuân Lâm, xóa bỏ suy nghĩ đăng ký lớp học thêm của Diệp Xuân Lâm.Cổ nó có một sợi dây xích, đầu còn lại được buộc vào tay một thiếu niên.
Cuộc gọi kết thúc, khủng hoảng được xóa bỏ.Hai bên đường là những hàng cây xanh cao chót vót, những cây thông, cây bách rậm rạp, dương xỉ và rêu mọc um tùm, con đường nhựa đen như được trải một lớp xanh dày đặc lạnh lẽo.
Triệu Thương Thương lập tức trở mặt không quen biết.”Dắt chó đi dạo rồi.
“Chết tiệt.” Cô chỉ vào Triệu Dập Thời nói, “Con chuột chũi ngu ngốc này, chị đã nói là chị không muốn nghe điện thoại rồi.””Chết tiệt.
Triệu Dập Thời lại bấm số của Diệp Xuân Lâm, “Chị vẫn nên lăn vào lớp học thêm đi.”-
“Ôi, nể mặt Thượng Đế, xin ngài hãy tha thứ cho sự ăn nói ngông cuồng của con vừa rồi.” Triệu Thương Thương giật điện thoại, cúp máy nhanh trước khi bên kia kịp kết nối.Gió từ trên núi thổi đến, vạt áo bị gió thổi bay có cảm giác như tiên.
Triệu Dập Thời: “Nói chuyện bình thường.”” Cô chỉ vào Triệu Dập Thời nói, “Con chuột chũi ngu ngốc này, chị đã nói là chị không muốn nghe điện thoại rồi.
Triệu Thương Thương mỉm cười, “Được thôi, Dương Dương.”Trình Thủy nói chuyện đâu ra đấy như người máy, giọng điệu không lên không xuống.
–”
Sau khi tắm xong, Triệu Thương Thương trốn trong phòng nằm điều hòa, thoải mái nhấm nháp ly trà chanh mật ong chanh dây tự pha, lướt điện thoại.Xa cách lại lạnh lẽo.
Một thông báo đẩy từ Thanh Phong TV hiện lên.” Triệu Thương Thương thuận tay bấm vào.”Đưa.
Cô không thường dùng app này, lúc trước cô tải xuống để ủng hộ Trình Thủy, bạn tốt của mình.”
Vì Trình Thủy muốn giúp người nhà bán trái cây, livestream để quảng cáo một chút cho nhà mình.=============
Triệu Thương Thương cũng chỉ theo dõi Trình Thủy.Triệu Thương Thương không nhịn được nhân cơ hội ngắm người ta thêm mấy lần, vẫn có chút kinh diễm.
Hệ thống hiển thị đối phương đang phát trực tiếp.Chàng trai rất cao, dáng người mảnh khảnh.
Triệu Thương Thương vào phòng phát sóng trực tiếp, màn hình xám xịt, camera rung lắc.”
Trình Thủy đang đi bộ trong đêm, trên tay cầm một bình giữ nhiệt. Thỉnh thoảng đọc bình luận trả lời câu hỏi của người xem trong phòng phát sóng trực tiếp.
Triệu Thương Thương lại ngồi thẳng lên, hình tượng của Triệu Dập Thời trong lòng cô lập tức trở nên chói lọi vĩ đại.
“Đào giòn đã bán hết, có thể đợi đào vàng của nhà chúng tôi tháng sau, đào vàng cũng rất ngon…”Mái tóc của cô ấy màu vàng, cắt rất ngắn, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay có chút cứng đờ, cằm nhọn, đôi mắt rất lớn.
“Người Trung Quốc không lừa người Trung Quốc.”” Triệu Thương Thương giật điện thoại, cúp máy nhanh trước khi bên kia kịp kết nối.
“Bấm vào trang cá nhân của tôi, bên trên có ghim liên kết đến cửa hàng, mọi người có thể lưu lại trước, sẽ nhận được phiếu giảm giá…”Cô vừa mở nắp ra, Labrador nhân cơ hội tiến lên, Triệu Thương Thương bắt trở về, “Đại Tiền, ngoan nào, còn như vậy nữa là về nhà chị sẽ cho cưng uống nước mướp đắng đó.
“Cám ơn đã ủng hộ.”Chân mang giày vải, cổ tay gầy gò như một khối bạch ngọc lạnh lẽo.
Trình Thủy nói chuyện đâu ra đấy như người máy, giọng điệu không lên không xuống.Bầu không khí có phần căng thẳng.
Thỉnh thoảng mặt cô ấy sẽ lọt vào ống kính.”Đi đánh cờ rồi.
Mái tóc của cô ấy màu vàng, cắt rất ngắn, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay có chút cứng đờ, cằm nhọn, đôi mắt rất lớn.Hai mẹ con đều đang nghĩ cách thuyết phục đối phương.
Trước giờ cô ấy không lừa ai, không nói những lời hay, người xem trực tiếp cũng không nhiều.Thấy Triệu Thương Thương bên cạnh dựng thẳng lỗ tai lên nghe, Triệu Dập Thời dứt khoát bấm vào nút mở loa ngoài.
ID người dùng của Triệu Thương Thương vừa xuất hiện Trình Thủy liền phát hiện.Bà ấy là quản lý của bảo tàng thành phố, có thể quản lý rất nhiều người nhưng lại thường xuyên gặp rắc rối với hai đứa con ở nhà.
“Thương Thương!” Vẻ mặt Trình Thủy hoàn toàn khác với lúc nãy, vui vẻ nói, “Cậu được nghỉ rồi hả?”Trong sân còn có cầu trượt, xe đụng, các loại trò chơi trên sông.
“Đúng vậy, giờ tớ đang ở nhà ông bà nội.” Triệu Thương Thương gõ chữ trả lời trong phòng phát trực tiếp: “Cậu đi đâu đó?””
Trình Thủy: “Đi đưa nước ô mai cho ba tớ.””Ôi, nể mặt Thượng Đế, xin ngài hãy tha thứ cho sự ăn nói ngông cuồng của con vừa rồi.
Lúc ăn cơm xong, Triệu Thương Thương nghe ông nội nói nửa tháng trước, ba của Trình Thủy bắt đầu làm người gác cổng khu biệt thự trên núi Thất Nha.Diệp Xuân Lâm vừa dở khóc dở cười vừa cảm thấy đau đầu.
Ba Trình bị dị tật bẩm sinh ở chân nên không thể làm việc nặng. Ủy ban thôn đã thương lượng với nhà đầu tư biệt thự để sắp xếp một công việc cho ông ấy.Triệu Thương Thương nuốt lại lời chào.
“Mai tới đi tìm cậu.” Trình Thủy nói.Hai người bắt đầu hành động ganh đua so sánh không thể hiểu được.
“Được.” Triệu Thương Thương vừa dứt lời, hình ảnh trong livestream liền tối đen, cùng với đó là tiếng động mạnh, phát sóng trực tiếp của Trình Thủy kết thúc đột ngột.Ủy ban thôn đã thương lượng với nhà đầu tư biệt thự để sắp xếp một công việc cho ông ấy.
Triệu Thương Thương gọi điện thoại qua, “A Thủy, có chuyện gì thế?”Labrador ngồi xổm phía trước lè lưỡi, nước bọt rơi xuống.
“Hít.” Trình Thủy đau đến hít một hơi, ngồi trên vỉa hè bên đường, “Tớ bị ngã, không có việc gì lớn.”Triệu Dập Thời: “Ăn rồi ạ.
“Không sao thật chứ?””Alo, mẹ. “Tay với đầu gối rách da một chút.””
Triệu Thương Thương không yên tâm, “Cậu đang ở núi Thất Nha à? Tớ đi đón cậu.”Triệu Thương Thương cũng chỉ theo dõi Trình Thủy.
Trình Thủy: “Không cần…”Đứa lớn nhìn có vẻ không tim không phổi nhưng thực chất lại rất thấu đáo, giống như một con cá chạch trơn trượt làm người khác khó bắt.
Triệu Thương Thương đã vén chăn xuống giường.”
Cô tìm chìa khóa trong tủ ở phòng khách, đẩy chiếc xe điện dưới mái hiên ra, la to lên lầu: “—— Dương, chị ra ngoài một chuyến, tìm A Thủy.”Xe điện nhỏ dừng lại.
Xe điện nhỏ vừa ra khỏi cửa sân đã gặp được bà Trịnh dắt chó về, “Đêm hôm khuya khoắt mà đi đâu đó?”Diệp Xuân Lâm thường tự nhủ mình không được so sánh thành tích của hai đứa nhưng bà ấy thật sự lo sau này Triệu Thương Thương không thể đậu đại học tốt, muốn đốc thúc cô học tập nhưng lại sợ có hiệu quả ngược.
“Tìm A Thủy, chút nữa cháu về ngay.””Lão Triệu đâu rồi ạ?
“Lão Triệu đâu rồi ạ?” Triệu Thương Thương chỉnh lại mũ bảo hiểm.Cậu ngẩng đầu nhìn sang, đôi mắt nâu sẫm phản chiếu ánh sáng của đèn đường.
“Đi đánh cờ rồi.” Bà Trịnh nói, “Chậm một chút, đừng chạy nhanh quá.”Trình Thủy đang đi bộ trong đêm, trên tay cầm một bình giữ nhiệt.
“Cháu biết rồi.”Hệ thống hiển thị đối phương đang phát trực tiếp.
Xe điện nhỏ bắt đầu chạy với tốc độ đều đều.Một thông báo đẩy từ Thanh Phong TV hiện lên.
Bà Trịnh vừa lơ là, không cầm chắt dây xích chó, Labrador liền xông ra ngoài đuổi theo xe điện nhỏ.” Bà Trịnh nói, “Chậm một chút, đừng chạy nhanh quá.
“Đại Tiền!” Bà Trịnh gọi nó.Triệu Thương Thương bị kéo về phía trước.
Triệu Thương Thương dừng xe lại, Labrador phấn khởi nhảy nhót bên cạnh cô, đầu và thân nó chui lên xe điện nhỏ.Tay trái Triệu Thương Thương cầm bình giữ nhiệt, tay phải dắt chó đi ra từ phía sau cây.
Triệu Thương Thương đành phải kéo dây để nó lên xe, nó ngoan ngoãn ngồi xổm phía trước.Nói chị con nghe máy.
Một người một chó phối hợp ăn ý.”Đào giòn đã bán hết, có thể đợi đào vàng của nhà chúng tôi tháng sau, đào vàng cũng rất ngon…
“Bà Trịnh, Đại Tiền đi theo cháu nha.””Cám ơn đã ủng hộ. Núi Thất Nha không xa.”
Trên đường đi ngang qua một hồ chứa nước.”
Bãi cỏ lớn dưới hồ chứa đã được phát triển thành địa điểm vui chơi, giải trí. Vừa đến hè, buổi tối vô cùng náo nhiệt.Lời tác giả:
Các quán ăn vặt đêm khuya nối tiếp nhau, trái cây bán ngay tại chỗ. Các dì hát karaoke ngoài trời, thích chọn các bài hát của Phượng Hoàng Truyền Kỳ. Trong sân còn có cầu trượt, xe đụng, các loại trò chơi trên sông.Labrador lộ ra ánh mắt đáng thương.
Triệu Thương Thương nhai miếng xúc xích nướng, lái xe đi qua con đường giữa các quầy đồ nướng, thỉnh thoảng lại bấm còi hai lần để nhắc nhở người phía
trước nhường đường.Chó chăn cừu Đức và chủ nhân của nó chậm rãi đi tới.
Labrador ngồi xổm phía trước lè lưỡi, nước bọt rơi xuống.Bà Trịnh vừa lơ là, không cầm chắt dây xích chó, Labrador liền xông ra ngoài đuổi theo xe điện nhỏ.
Sau khi lên núi, Triệu Thương Thương đi dọc theo đường nhựa, rất nhanh đã tìm được Trình Thủy.Sau khi lên núi, Triệu Thương Thương đi dọc theo đường nhựa, rất nhanh đã tìm được Trình Thủy.
Xe điện nhỏ dừng lại.Bóng cây đan xen, ánh đèn đường cũng không sáng lắm.
Triệu Thương Thương dùng đèn kiểm tra vết thương của Trình Thủy, đầu gối trái bị thương khá nặng, bầm tím một mảng lớn, vết máu đã được rửa bằng nước sạch.”
“Chỗ này đụng phải đá.” Trình Thủy nói, “Về bôi thuốc là được.””
“Mắt cá chân thì sao?”Triệu Dập Thời đẩy cái đầu đến gần của cô, nói vài câu với Diệp Xuân Lâm, xóa bỏ suy nghĩ đăng ký lớp học thêm của Diệp Xuân Lâm.
“Không sao.”Triệu Thương Thương gọi điện thoại qua, “A Thủy, có chuyện gì thế?
Triệu Thương Thương sờ mắt cá chân của cô ấy, không sưng, cô đè nhẹ lên cũng không nghe cô ấy la đau nên không sao.”
Bình giữ nhiệt inox đặt bên cạnh, Triệu Thương Thương cầm lên xem, chưa đổ. Trình Thủy nhìn vết xước trên quần áo mình, không muốn ba cô ấy phát hiện ra chuyện mình bị ngã.
“Còn đi đưa nước ô mai nữa không?””
“Đưa.” Trình Thủy gật đầu nói, “Ở phía trước, gần đến rồi.”Kết quả Triệu Dập Thời không lưu tình chút nào: “Chị ấy ở đây.
Cô vừa mở nắp ra, Labrador nhân cơ hội tiến lên, Triệu Thương Thương bắt trở về, “Đại Tiền, ngoan nào, còn như vậy nữa là về nhà chị sẽ cho cưng uống nước mướp đắng đó.””
Labrador lộ ra ánh mắt đáng thương.Diệp Xuân Lâm đi thẳng vào vấn đề: “Thương Thương, mẹ định đăng ký lớp học thêm vào kỳ nghỉ cho con, con thấy sao?
Triệu Thương Thương chở một người một chó tiếp tục đi dọc theo đường lớn lên núi.” Triệu Thương Thương gọi mấy tiếng nhưng không có ai trả lời.
Không lâu sau đã nhìn thấy phòng gác cổng.”Nó họ Cổ, tên Cổ Nại.
Ngôi nhà gỗ cổ kính được xây dựng khá thú vị, có ánh đèn sáng rực chiếu qua cửa sổ. Hai cánh cổng sắt khép kín, ngăn cách bên trong và bên ngoài.Triệu Thương Thương cắn một miếng dưa vừa giòn vừa ngọt.
Trình Thủy nhìn vết xước trên quần áo mình, không muốn ba cô ấy phát hiện ra chuyện mình bị ngã.Tớ đi đón cậu.
Triệu Thương Thương nói: “Yên tâm, giao cho tớ. Cậu chờ ở đây đi.”Thùng gỗ nhỏ buộc bằng dây gai được hạ xuống, quả dưa hấu nổi trên mặt giếng lọt vào thùng sau đó kéo lên, nước bắn tung tóe.
Xe điện nhỏ dừng phía sau cây lớn bên đường.Đứa nhỏ thì thành tích xuất sắc, độc lập từ nhỏ, rất có chủ kiến.
Trình Thủy nghỉ ngơi tại chỗ.” Trình Thủy nói.
Tay trái Triệu Thương Thương cầm bình giữ nhiệt, tay phải dắt chó đi ra từ phía sau cây.Triệu Thương Thương lập tức ngồi thẳng dậy, thốt ra lời thoại kinh điển : “Gặp quỷ!
Trong phòng gác cổng không có ai.Dưa hấu cắt thành từng miếng đều nhau được đặt trên bàn nhỏ, ruột dưa đỏ tươi, màu rất đẹp.
“Ba Trình?” Triệu Thương Thương gọi mấy tiếng nhưng không có ai trả lời.”Bà Trịnh, Đại Tiền đi theo cháu nha.
Cô vừa đặt nước ô mai lên bàn, Labrador chạy ra ngoài, chạy vào địa bàn khu biệt thự.”
Triệu Thương Thương bị kéo về phía trước.ID người dùng của Triệu Thương Thương vừa xuất hiện Trình Thủy liền phát hiện.
Cô đang mặc một chiếc áo phông rộng phối với quần cộc có hình hoa, mái tóc dài hơi xoăn được cố định sau đầu bằng một chiếc kẹp cá mập, chạy được vài bước thì kẹp sắp rớt, tóc lỏng lẻo.”
“Đại Tiền…” Triệu Thương Thương la lớn ngăn lại.”Chỗ này đụng phải đá.
Labrador đột nhiên dừng lại, thậm chí còn lùi về sau, lộ ra dáng vẻ cảnh giác. ”Ông bà nội đâu?
Cuối đường xuất hiện một con chó chăn cừu Đức.So sánh thì thành tích của đứa lớn là nhược điểm.
Thân hình to lớn, đôi tai dựng đứng, hàm răng cứng và sắc.”Mắt cá chân thì sao?
Cổ nó có một sợi dây xích, đầu còn lại được buộc vào tay một thiếu niên.Cô không thường dùng app này, lúc trước cô tải xuống để ủng hộ Trình Thủy, bạn tốt của mình.
Hai bên đường là những hàng cây xanh cao chót vót, những cây thông, cây bách rậm rạp, dương xỉ và rêu mọc um tùm, con đường nhựa đen như được trải một lớp xanh dày đặc lạnh lẽo.”
Trong không khí mang theo cái mát lạnh đặc trưng của những đêm hè trên núi. Chàng trai nhìn Triệu Thương Thương, ngơ ngác.
Một vài tiếng chim vang vọng trong rừng.”Tay với đầu gối rách da một chút. Chó chăn cừu Đức và chủ nhân của nó chậm rãi đi tới.”
Chàng trai rất cao, dáng người mảnh khảnh. Dường như cậu sợ lạnh nên mặc áo dài tay và quần dài màu đen. Chân mang giày vải, cổ tay gầy gò như một khối bạch ngọc lạnh lẽo.Diệp Xuân Lâm ở đầu bên kia: “…
Sợi dây dắt chó quấn hai vòng quanh tay cậu, để lại những vết màu hồng nhạt. Thỉnh thoảng đọc bình luận trả lời câu hỏi của người xem trong phòng phát sóng trực tiếp.
Gió từ trên núi thổi đến, vạt áo bị gió thổi bay có cảm giác như tiên.”
Bóng cây đan xen, ánh đèn đường cũng không sáng lắm.Thỉnh thoảng mặt cô ấy sẽ lọt vào ống kính.
Khi khoảng cách giữa hai bên ngày càng gần hơn, hai con chó âm thầm giằng co. ”Chị con đâu?
Labrador trốn phía sau Triệu Thương Thương, không thể nhịn được sủa vài tiếng, chó chăn cừu Đức không khách khí sủa lại.Thân hình to lớn, đôi tai dựng đứng, hàm răng cứng và sắc.
Bầu không khí có phần căng thẳng.”
Chàng trai không dùng nhiều lực kéo dây lại, chó chăn cừu Đức chuẩn bị lao về phía trước lập tức lùi về bên cạnh cậu.Triệu Thương Thương chở một người một chó tiếp tục đi dọc theo đường lớn lên núi.
Triệu Thương Thương không nhịn được nhân cơ hội ngắm người ta thêm mấy lần, vẫn có chút kinh diễm.”
Chàng trai hơi cúi đầu, sống mũi thẳng, lông mày sâu. Mái tóc dày màu mực không lẫn chút tạp chất, làn da trắng nõn dường như mang theo cái lạnh của hồ sâu trong khe núi.Trên đường đi ngang qua một hồ chứa nước.
Một gương mặt vô cùng xinh đẹp.Cô tìm chìa khóa trong tủ ở phòng khách, đẩy chiếc xe điện dưới mái hiên ra, la to lên lầu: “—— Dương, chị ra ngoài một chuyến, tìm A Thủy.
Cậu ngẩng đầu nhìn sang, đôi mắt nâu sẫm phản chiếu ánh sáng của đèn đường. ”Người Trung Quốc không lừa người Trung Quốc.
Xa cách lại lạnh lẽo.”
Triệu Thương Thương nuốt lại lời chào.” Vẫn là nên đi thôi.”
Triệu Thương Thương cúi người trấn an xoa đầu Labrador, đột nhiên nghe thấy chàng trai nói: “Cổ Nại.”Cuối đường xuất hiện một con chó chăn cừu Đức.
Triệu Thương Thương kinh ngạc ngẩng đầu, sau khi suy nghĩ một chút thì lễ phép thăm dò đáp lại: “Goodnight.””
Chàng trai nhìn Triệu Thương Thương, ngơ ngác.Một gương mặt vô cùng xinh đẹp.
Sau đó lại kéo dây, chú chó chăn cừu Đức đang nằm rạp trên mặt đất cuối cùng cũng đứng lên.Triệu Dập Thời phun hạt dưa ra sân trước.
“Nó họ Cổ, tên Cổ Nại.” Cậu giải thích một câu.”
Vì bị cảm nên giọng cậu khàn khàn, nói xong liền quay đầu ho vài tiếng.Trong phòng gác cổng không có ai.
Triệu Thương Thương hiểu lầm, ngón chân bấu chặt đế dép lê, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, chỉ vào Labrador nói: “Nó họ Trịnh, tên Trịnh Đại Tiền.”Triệu Thương Thương dùng đèn kiểm tra vết thương của Trình Thủy, đầu gối trái bị thương khá nặng, bầm tím một mảng lớn, vết máu đã được rửa bằng nước sạch.
==========Bình giữ nhiệt inox đặt bên cạnh, Triệu Thương Thương cầm lên xem, chưa đổ.
Lời tác giả:”
Chó là do bà Trịnh nuôi nên cùng họ với bà ấy.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.