Gió bỗng lớn lên, mang theo chút mùi của đất, có vẻ trời sắp mưa thật. Dương Miên Miên đứng ở trước cửa sổ, nhìn về nơi xa. Tống Thừa Càn cũng đã nhận ra có gì đó không hợp lý.
“Sắp mưa to rồi.” Tống Thừa Càn nhìn mây đen dày đặc đang không ngừng kéo đến.
“Đây không phải là mưa.” Dương Miên Miên lắc đầu: ”Là Tống gia nhà anh kết oán. ”
Tống Thừa Càn sau lưng chợt lạnh, nhưng vẫn không muốn tin: ”Tống gia nhà tôi luôn có tiếng đại đức quanh đây, làm gì có chuyện kết oán với ai chứ.”
Nói thì chậm, nhưng mọi việc xảy ra cực nhanh, mây đen nhanh chóng trùm kín bầu trời, phía chân trời bỗng sáng, một tia chớp rạch ngang bầu trời, tiếp theo, tiếng sấm cuồn cuộn, mưa to tầm tã. Từng giọt mưa to đánh vào cửa sổ, tạo ra từng đám vệt nước, nhanh chóng làm ướt góc áo Tống Thừa Càn, nhưng cậu lại nhẹ nhõm cười: ”Thấy chưa, tôi bảo chỉ là mưa thôi mà.”
Tầm mắt Dương Miên Miên lại dừng ở cửa nhà tầng 1.
Trận mưa này ập đến qua nhanh, chỉ trong chốc lát, đống bùa chú của cha con Úc Quảng Bình đã ướt không còn gì nữa.
“a….” một tiếng gầm rú thống khổ vang lên.
Tống Thừa Càn sửng sốt, bỗng kinh hãi: ”Không xong, là tam thúc!”
Tiếng rống này mọi người đều nghe được, đều chạy tới hậu viện. Họ không còn nghĩ đến ước định trước đó nữa, việc này ai có thể giải quyết thì tính cho người đó, nếu không chạy tới tranh, chẳng phải là công lao đều tính cho những người khác sao?
Mọi người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-gai-dot-ma-so-nhat-dai-bach/1223231/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.