Lúc Dương Miên Miên về đến nhà đã là chạng vạng. Thôn nhỏ tọa lạc ở giữa hai núi, xe không đi được vào trong thôn. Ánh hoàng hôn chiếu xuống thôn trang, tạo ra khung cảnh êm đềm. Lúc Dương Miên Miên dừng xe ở cổng thôn, mọi người đang thu lương thực phơi nắng trong ngày vào. Cô vừa xuống xe đã thu hút sự chú ý của mọi người.
“Tiểu Miên Miên về quê à, lâu ngày không gặp, cháu xinh ra nhiều quá!”, các cô các bác sôi nổi đi lên chào hỏi.
Dương Miên Miên cười cười nói nói đáp lời, hỏi thăm mọi người. Thanh niên trong thôn chủ yếu đã ra ngoài đi làm, chỉ còn một tí người già và trẻ em ở lại, tuy lâu ngày không về nhưng cảm giác vẫn rất thân thuộc.
“Cháu về tham gia hôn lễ của Thiết Trụ sao?” Một bác gái vừa hỏi, vừa nhìn vào xe thăm dò: ”Thiết Trụ cũng cưới vợ rồi, sao Miên Miên không mang bạn trai về ra mắt, bác nhớ là hai đứa bằng tuổi nhau đúng không?”
Dương Miên Miên xấu hổ cười: ”Không vội, không vội.”
Cô vừa nói xong, cửa sau xe mở ra, Dư Duyên và Bạch Vô Thường một trái một phải đi ra. Bạch Vô Thường mặc bộ quần áo nhảy được của Võ Tiểu Tứ từ lúc nào, một chiếc áo phông rộng thùng thình kết hợp cùng một chiếc quần hoạ tiết nhiệt đới.
Hắn híp mắt đánh giá thôn nhỏ cách đó không xa, nhấp miệng cười cười: ”Đúng là mảnh đất địa linh nhân kiệt.”
Dương Miên Miên nghe xong lời này cũng không nói gì. Trước đây có một thầy bói mù xem mệnh cho cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-gai-dot-ma-so-nhat-dai-bach/1223248/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.