Trước thềm Tết Nguyên đán năm hai không hai tư, cha gọi một cuộc điện thoại, réo tôi từ Cam Túc xa xôi ngàn dặm trở về. Mấy ngày đó, thời tiết ở Cam Túc tệ vô cùng. Tôi đã đến Cam Túc không biết bao nhiêu lần, nhưng đó là trận bão cát lớn nhất tôi từng gặp.
Tôi kẹp điện thoại vào vai, đầu óc trống rỗng lắng nghe giọng nói đã nhuốm màu tuổi tác không thể che giấu của cha qua điện thoại. Trước mắt tôi, cát vàng mịt mù giăng kín cả đất trời. Xe của tôi chết máy giữa đường, và lúc cha gọi tới, tôi đã chờ bên vệ đường được ba tiếng đồng hồ rồi.
Thời tiết khắc nghiệt, đài khí tượng đã phát cảnh báo, cao tốc bị phong tỏa. Vô số người xa xứ buộc phải dừng chân tại thành phố này. Bão cát siết chặt lấy những đôi mắt đang mong ngóng ngày về, nhưng trong đó không có đôi mắt của tôi.
Lẽ ra tôi phải phiêu bạt nơi đất khách, bị cuồng phong và mưa lớn cuốn đi rồi quật ngã, đôi mắt phải ngâm trong nước biển và mưa rào.
Đó mới là cuộc sống của tôi.
Trong điện thoại, tôi nói với cha rằng năm nay tôi vẫn không về được, dự án của công ty đã mở rộng sang Nam Mỹ, tôi cũng đã nộp đơn đăng ký. Chỉ hai tháng nữa thôi, tôi sẽ vào sâu trong rừng rậm, theo chân đoàn làm phim để quay một bộ phim tài liệu.
Người đàn ông trung niên với dáng vẻ ngang ngược và giọng nói thô lỗ ấy lần đầu tiên im lặng trước mặt tôi. Hai đầu điện thoại cách nhau bởi vô số những dãy núi trập trùng, chúng tôi quay lưng lại với nhau, cứ thế xa dần qua từng ngọn núi, để rồi cuối cùng chẳng ai còn thấy được bóng lưng của ai nữa.
Sau đó, ông nói rằng ông và dì Hà sắp đăng ký kết hôn, hy vọng tôi có thể trở về.
Ông không nhắc đến việc muốn tôi chứng kiến hạnh phúc của mình khi đã ngoài năm mươi mà vẫn có thể rung động, chỉ nói: “Con với Trần Vọng Trì rồi sẽ thành người một nhà, không thể cả đời không gặp mặt.”
Lúc ấy, tôi đang dừng chân ở Hà Tây, nếu không có gì bất trắc, tôi sẽ sớm đến được Tân Cương. Và nếu không phải vì xe chết máy, có lẽ tôi đã không nghe điện thoại của ông, cũng sẽ không nghe được tin ông sắp tái hôn, và càng không thể nghe thấy cái tên Trần Vọng Trì thốt ra từ miệng ông.
Cha vừa dứt lời, chưa đầy vài giây sau tôi đã cúp máy.
Trận bão cát ngày hôm đó như thể vừa thoát ra từ trong một bức tranh, khiến mắt tôi nhòa đi trong phút chốc.
Tên của một người nào đó, bất giác đã trở thành một bóng cây mờ nhạt, tan chảy trong những con sóng nhiệt bỏng rát.
Tôi nhớ đến nụ hôn của mùa hè năm ấy. Nó không nên xảy ra, và cũng không nên tồn tại.
Trên bức tường thấp lè tè, những cây cỏ dại không tên vươn mình mọc lên, nh** h** màu vàng rụng xuống những hạt phấn li ti, lấp lánh ánh vàng, hệt như chiếc kẹp tóc màu vàng trên đầu mẹ của Trần Vọng Trì.
Cha tôi khom lưng, bước một chân qua tường, lặng lẽ không một tiếng động trèo vào nhà mẹ của Trần Vọng Trì. Bức rèm cửa sổ màu xanh da trời được kéo lại, những âm thanh rời rạc, không liền mạch khe khẽ vọng ra.
Trên đầu, lá cây ngô đồng khẽ lay động, tôi thấy ánh nắng chói chang của ngày hè gay gắt đậu trên mắt anh. Thế rồi tôi nhắm mắt lại, giữa những âm thanh quấn quýt của cha tôi và mẹ anh, trong khu rừng ngô đồng sau nhà anh, tôi đã đón nhận nụ hôn ẩm nóng ấy.
Nó còn ẩm nóng hơn cả cơn mưa rào mùa hạ.
Đó là cơn bão dữ dội mà cũng dịu êm nhất tôi từng trải qua, còn lớn hơn cả trận bão cát khi tôi nhận được điện thoại của cha.
━━━━━━。゜✿ฺ✿ฺ゜。━━━━━━
Mùng sáu Tết năm hai không hai tư, tôi đi nhờ xe của một người lạ để về nhà. Trên con đường quốc lộ vừa tắc nghẽn vừa hoang vắng, tôi và anh ta thay phiên nhau lái xe suốt mười ba tiếng đồng hồ. Khi đến địa phận của tỉnh, cả hai chúng tôi đều đã mệt nhoài. Chúng tôi nói đùa với nhau, hỏi tại sao lại chọn về nhà vào đúng lúc người khác đang quay trở lại làm việc.
Anh ta nói không phải về nhà, chỉ là ghé qua một vài nơi. Mấy năm nay, anh ta cứ đi rồi lại dừng, ở mỗi thành phố vài ngày rồi lại lên đường. Điểm dừng chân trước đó của anh ta là ở Trùng Khánh, anh ta bán đồ nướng vỉa hè được mấy ngày rồi quyết định đi về phía bắc, thế nên mới gặp tôi ở Cam Túc.
Chúng tôi ngồi xổm ở trạm dừng chân lúc đêm khuya, hút thuốc cho tỉnh ngủ. Tôi nhìn gương mặt anh ta ẩn hiện trong làn khói, hỏi anh ta có tâm sự gì không.
Anh ta liếc nhìn tôi, cười cười không nói gì.
Những lời chực trào ra khỏi miệng lại bị tôi nuốt ngược vào trong. Tôi cười đáp lại, giơ điếu thuốc trên tay lên, nói một tiếng: “Cạn ly.”
“Cạn ly.” anh ta đáp.
Khi về đến nơi thì đã là sáng sớm mùng bảy. Lúc đó, cha tôi và dì Hà đã đăng ký kết hôn xong.
Trên bức tường mới sơn lại có dán hai chữ Phúc, chứ không có chữ Hỷ. Họ không tổ chức đám cưới, thậm chí cũng không mời khách. Họ kín đáo đến mức chẳng bằng cả cành non vừa nhú lộc xanh ở đầu làng. Con chó vàng nhà bác hàng xóm vểnh đuôi lên sủa inh ỏi về phía tôi, trông vô cùng oai vệ.
Nó không biết tôi, vì lúc tôi rời nhà, bác ấy còn chưa nhận nuôi nó.
Tôi đứng ở cửa đối đầu với nó, cuối cùng tiếng sủa đã gọi cha tôi ra, ông ăn mặc chỉnh tề, gương mặt rạng rỡ niềm vui.
Nét mặt ông cứng lại, rồi cố nở một nụ cười gượng gạo. Nụ cười ấy như những giọt nước nhỏ ngưng tụ trên đám mây đen kịt rồi từ từ rơi xuống.
“Về rồi à con.”
“Dạ.”
Ngoài ra không còn lời nào khác.
Bầu không khí gia đình ở các nước Đông Á dường như không được tốt cho lắm. Những người tôi quen, ít nhiều đều có vấn đề trong mối quan hệ thân mật với người nhà. Tôi có một người chị học trên tôi một khóa, đang học tiến sĩ ở Mỹ, năm mười sáu tuổi suýt bị gia đình ép đi lấy chồng sinh con. Chị ấy đã dùng mười tám năm để lên kế hoạch cho một cuộc đào thoát, đến nay vẫn chưa liên lạc lại với gia đình. Tôi còn có một người bạn làm việc ở Bắc Kinh, vì xu hướng tính dục của mình mà vẫn luôn ở trong một cuộc chiến giằng co với cha mẹ. Lần cuối tôi gặp cậu ấy là vào năm hai không mười chín, hồi đó mấy đứa chúng tôi lập một nhóm, lái xe đến cao nguyên Pamir. Lúc ấy, hoàng hôn đẹp hùng vĩ, cậu ấy nói với tôi rằng có lẽ sắp phải chia tay người bạn trai đã ở bên nhau nhiều năm. Vừa dứt lời, cậu ấy lại nói tiếp, nụ cười trông rất khó khăn, nhuốm một vị đắng chát. Cậu ấy bảo cha mình vừa nhận được giấy báo bệnh tình nguy kịch, có thể không qua khỏi mùa hè năm nay, và sau khi ngắm xong hoàng hôn này, cậu ấy sẽ từ chức để về nhà.
Sự im lặng của chúng tôi trở nên nhỏ bé không đáng kể giữa trời đất bao la. Hoàng hôn chầm chậm buông xuống, màn đêm nuốt chửng ánh sáng, chỉ còn lại vầng trăng đơn độc.
Tôi và cha đã quá lâu không gặp mặt, nên khi gặp lại, cả hai đều có chút gượng gạo và khó xử. Sự dũng mãnh, hiếu thắng cùng tính khí nóng nảy thời trẻ của ông đều đã bị năm tháng bào mòn hết cả. Những nếp nhăn hằn sâu trên mặt ông đã biến thành những cành cây khô khốc của mùa đông. Cành cây còn có thể đón một mùa xuân mới, còn ông tuy không còn trẻ nữa, nhưng cuối cùng cũng xem như được toại nguyện.
Dì Hà có vẻ ngại ngùng, đứng nép bên cạnh cha, vén lọn tóc rủ xuống sau vành tai rồi nói với tôi rằng Trần Vọng Trì lát nữa mới về tới nhà, chuyến bay của anh bị hoãn, xe lại còn kẹt xe giữa đường.
Tôi nhìn gương mặt xinh xắn và những cử chỉ thiếu tự nhiên của dì, rồi lại nghĩ đến khuôn mặt của Trần Vọng Trì.
Nét mặt anh không bao giờ sinh động như mẹ mình. Chỉ khi anh hôn tôi, tôi mới có thể bắt được những gợn sóng không thể kìm nén trong mắt anh.
Khi đôi môi quấn quýt lấy nhau, trái tim cũng trở nên ẩm ướt.
Họ tiếp đãi tôi rất khách sáo, cứ như đang tiếp khách vậy. Sau khi tôi nói đến lần thứ ba rằng mình không đói, cha mới sực tỉnh, cười bảo tôi đừng câu nệ.
“Đây vốn dĩ là nhà của con mà.” ông nói với tôi như vậy.
Hai bức tranh trong phòng khách đã được thay bằng tấm ảnh cưới giản dị của hai người. Tôi đứng trước tấm ảnh nhìn một lúc, dì Hà có chút ngượng ngùng nói rằng thợ chụp ảnh chụp dì không đẹp, chiếc mũi nhỏ xinh cao thẳng của dì bị chụp thành hơi tẹt. Ngược lại, chính cái vẻ hơi tẹt đó lại càng làm nổi bật nét ngây thơ đáng yêu như một cô bé của dì.
Dì vẫn rất đẹp, nếu không thì cha tôi đã chẳng vào những buổi trưa hè oi ả hay những đêm trăng treo cao mà lén lút hẹn hò với dì, bất chấp cả nguy cơ gãy chân cũng phải trèo tường để được ôm ấp người đẹp trong lòng.
Trần Vọng Trì có tướng mạo rất giống mẹ mình.
Khoảng hơn bảy giờ tối, cánh cổng lớn màu son bị hai luồng đèn xe chiếu rọi. Con chó vàng vẫn tận tâm tận lực gào sủa, điều này khiến lòng tôi cân bằng hơn đôi chút. Tôi dụi tắt điếu thuốc hút dở, đứng dậy đi lên lầu.
Tiếng động cơ xe tắt lịm, tôi nghe thấy giọng dì Hà không giấu được niềm vui mừng, dì hỏi Trần Vọng Trì đã ăn cơm chưa, có lạnh không.
“Không lạnh ạ.” Trần Vọng Trì đáp lời mẹ.
Anh vẫn luôn ít lời như vậy, trước nay vẫn thế, cho nên ngày trước tôi mới lặp lại cái trò đùa ác ý của trẻ con, ép anh phải nói yêu tôi mỗi khi chúng tôi hôn nhau. Anh chưa bao giờ làm vậy, chỉ dùng đôi mắt sẫm màu đó lặng lẽ nhìn tôi. Khung cảnh bốn mùa của thị trấn lặng lẽ lướt qua đáy mắt anh, tôi không phân biệt nổi là anh đã vây lấy cả bốn mùa, hay là khi anh nhìn tôi thì vốn dĩ chẳng còn phân biệt được bốn mùa nữa. Chúng tôi đã mê man chìm đắm trong vô số những mùa xuân, hạ, thu, đông, và Trần Thành Hạ đã vô số lần hỏi Trần Vọng Trì rằng anh có yêu mình không.
Khi hôn anh, bốn mùa đều trở nên tươi đẹp, toàn thân tôi cũng trở nên ẩm ướt.
Dưới lầu, sau vài câu hỏi han, giọng nói sang sảng của cha đột ngột vang lên, nói rằng tôi đã về đến nhà, hiện đang nghỉ ngơi trên lầu.
Đó là năm giây im lặng và tám nhịp tim đập, rồi tôi nghe thấy Trần Vọng Trì nói: “Vâng, con biết rồi.”
Tôi hiểu mong muốn của cha là muốn tôi và Trần Vọng Trì làm hòa với nhau. Ông và dì Hà không rõ nguyên nhân vì sao quan hệ của chúng tôi khi xưa lại đột nhiên trở nên tồi tệ, chỉ cảm thấy rằng, muốn cả nhà sống cùng nhau thì những ân oán trước kia cần phải được xóa bỏ sạch sẽ. Họ kết hôn, lại đúng vào dịp Tết, nếu tôi và Trần Vọng Trì có thể hòa giải thì đúng là song hỷ lâm môn. Trong mắt họ, Trần Vọng Trì là anh trai tôi, còn tôi là em trai của anh.
Anh em là một mối quan hệ rất tốt.
━━━━━━━━━━━━
Anh lên lầu, người quyện trong một mùi thuốc lá rất nhạt. Giữa những ngón tay anh kẹp một đốm lửa đỏ, gương mặt chìm trong bóng đêm. Anh quay về phía tôi, đốm lửa đỏ rực ấy từ từ di chuyển đến bên môi, tôi nghe anh rít một hơi, rồi lại chậm rãi nhả ra.
Những con thuyền nơi xa bắt đầu giương buồm, chim thanh điểu cách ngàn dặm bắt đầu rũ bộ lông, một con bướm trong rừng rậm nhiệt đới Nam Mỹ khẽ rung đôi cánh tuyệt đẹp. Tất cả đều có dấu vết để lần theo. Cách tôi hút thuốc chính là học từ anh, và trước mặt anh, tôi lúc nào cũng như một kẻ học lỏm vụng về. Tôi làm cách nào cũng không thể học được cái phong thái điềm nhiên, tự tại đó của anh.
Khi anh nhìn về phía tôi, tôi cũng đang châm thuốc. Một mùi cam thanh mát, không quá nồng. Nếu không có gì thay đổi, thì mùi thuốc lá của hai chúng tôi hẳn là giống hệt nhau. Thế nên khi anh từng bước tiến lại gần, tôi đã không hề nhận ra mùi cam trong khoang mũi mình đang dần trở nên đậm đặc hơn.
Dưới lầu, tiếng nói chuyện đứt quãng của cha và dì Hà vọng lên. Đôi mắt của Trần Vọng Trì vẫn đen thẳm như cũ, anh hỏi tôi: “Trần Thành Hạ, tại sao em lại về?”
Tại sao tôi lại về ư? Dĩ nhiên tôi không thể nói ra lý do cụ thể. Suốt cả chặng đường, tôi vẫn luôn nghĩ về câu hỏi này. Chẳng lẽ lại là vì cha tôi tái hôn.
Lúc ấy, tôi không thể nào ngờ được rằng bên dưới ngọn núi lửa tĩnh lặng, dung nham đang tích tụ sức mạnh. Tôi chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt của Trần Vọng Trì sâu quá đỗi.
Anh gạt điếu thuốc bên môi, dùng thân điếu chạm nhẹ vào điếu thuốc của tôi.
Tôi hỏi: “Anh không nói với em một tiếng cạn ly à?”
Anh dùng một tay kẹp điếu thuốc, tay kia vươn ra dập tắt điếu thuốc của tôi. Tôi có thể thấy ngón tay anh vê vê trên đầu lọc, cuối cùng ném nó đi, không nói một lời.
Đây là trò chơi trẻ con giữa chúng tôi. Ban đầu, Trần Vọng Trì không cho tôi hút thuốc, nếu bị tôi mè nheo không chịu nổi thì anh sẽ kẹp lấy cằm tôi, nghiêng đầu hôn tới. Mùi thuốc lá xộc vào mũi, anh chặn môi tôi lại, ép rất chặt. Vị khô ráp trên môi anh cùng mùi khói thuốc cứ thế trượt dọc theo khoang miệng tôi đi xuống, làn khói lượn lờ tiến vào tận cùng phổi, mang theo cả mùi hương trên người Trần Vọng Trì.
Thỉnh thoảng tôi hút trộm, bị anh bắt gặp, anh sẽ dùng thân điếu thuốc chạm vào điếu của tôi rồi nói: “Cạn ly.”
“Con nít chỉ được uống một ly thôi.”
Rõ ràng là anh chỉ hơn tôi có một tuổi.
Tôi rất muốn hỏi anh rằng đầu lọc thuốc có ẩm ướt không, cảm giác vê vê đầu lọc có giống như đang m*n tr*n môi tôi không. Chỉ là lời này còn chưa kịp hỏi, Trần Vọng Trì đã làm như rất nhiều lần trước đây, ngón tay kẹp chặt lấy cằm tôi, cúi đầu hôn xuống.
Mùi thuốc lá trở nên nồng nàn, sức của anh khiến tôi không thể động đậy. Màn đêm buông xuống bao trùm. Ngay khoảnh khắc chạm vào đôi môi lạnh giá của anh, cả người tôi lại trở nên ẩm ướt, ngâm mình trong nước biển và mưa rào, bên tai là cuồng phong gào thét.
Đây mới là cuộc sống của tôi.
Thế nhưng giữa tôi và Trần Vọng Trì, từ lâu đã bị ngăn cách bởi cơn mưa của cả một mùa hè.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.