🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mùa xuân năm hai nghìn không trăm linh tư, ông bà ngoại lần lượt qua đời, mẹ tôi cuối cùng cũng không kham nổi cuộc hôn nhân không tình yêu, bèn quyết định ly hôn. Hành động này đã giáng một đòn nặng nề vào cha tôi. Người đàn ông mang nặng tư tưởng phong kiến truyền thống này nhốt mình trong căn phòng chật hẹp, uống rượu đến tối tăm mặt mũi. Gương mặt ông đỏ bừng trong đêm tối, những lời chửi rủa tuôn ra từ miệng ông là tất cả những từ ngữ dơ bẩn và tối tăm nhất mà ông gom góp được trong nửa cuộc đời. Cuối cùng, ông ôm cái chai rỗng vào lòng, lí nhí gọi tên mẹ tôi qua tiếng nấc nghẹn.
Mẹ tôi không yêu ông. Năm đó, nhờ gia cảnh có phần hơn người mà ông được ông bà ngoại tôi chấp thuận. Sính lễ vừa trao, người mẹ mười chín tuổi của tôi đã bị khiêng vào ngôi mộ chôn vùi hơn mười năm dài. Tiếng trống chiêng và kèn xô-na hỉ hả át đi cả tiếng nấc nghẹn đau thương.
Tôi đã không được gặp mẹ lần cuối, bà hận tôi đến tận xương tủy. Thi thoảng, tôi lại ngẫm về mối quan hệ giữa mình và mẹ. Bà là cành cây vươn lên, còn tôi là dây leo quấn chặt lấy người bà.
Những ngày tháng ấy mốc meo, mùi ẩm mốc len lỏi khắp căn phòng của chúng tôi. Những loại nấm mốc khác nhau bay lượn dưới ánh nắng tàn úa, mỗi một hơi thở ra vào đều là một cơn ác mộng chìm trong mê man.
Tôi nuôi một con cá đuôi đỏ rất nhỏ, tình cờ gặp nó ở một gánh hàng rong ven đường. Cái đuôi đỏ như máu xòe ra trông rất đẹp. Bể cá đặt ngoài ban công, tôi thường hay nằm bò ra ban công ngắm cá. Nó quẫy đuôi bơi ngược lên trên, hoặc lượn lờ tấm thân khéo léo quanh chiếc bể chật chội. Vì nhát gan nên mỗi lần tôi đến gần, nó lại lặn xuống, trốn vào đám rong màu ô liu.
Tôi nhìn nó qua lớp kính bể cá, một sự đồng cảm không tên khẽ nảy mầm. Vô số lần tôi muốn thả nó đi, nhưng lần nào cũng chỉ thay nước cho nó rồi lại cho ăn, ích kỷ và lạnh lùng biến nó thành chiến hữu của mình.
Nó đớp miệng, quẫy đuôi, nuốt chửng mẩu thức ăn sắp tan vào trong nước.
Trần Vọng Trì bảo tôi đừng có lúc nào cũng nằm bò trước bể cá mà ngắm nó.
Tôi hỏi anh tại sao, anh không nói.
Khi ấy, cha tôi và mẹ của anh đã bắt đầu liếc mắt đưa tình.
Cái vẻ nát rượu nóng nảy trước kia đã biến mất tăm. Ông bắt đầu để ý đến đám râu ria lởm chởm quanh mép, lôi ra đôi giày da màu đen bám bụi dưới đáy tủ, ngón tay vụng về cạo râu, rồi dùng ánh mắt vô cùng thành kính ngắm nhìn vóc dáng thời trai trẻ của mình. Sau đó, ông cẩn thận xỏ đôi giày vào chân, đi đi lại lại trong nhà.
Tiếng giày da chạm đất nghe như tiếng hạt bàn tính đứt dây, lộp cộp cao thấp, vọng từ nhà tôi sang đến tận nhà Trần Vọng Trì.
Chưa đầy nửa năm, ông đã bước từ bãi cát hoang vu sang vùng đất ẩm ướt xanh tươi. Trước kia không biết ngoài tường có gì, đến khi trèo qua rồi mới phát hiện ra đó là một cánh đồng bao la, trên đồng mọc đầy những đóa hoa xinh đẹp.
Ông phải lòng mẹ của Trần Vọng Trì, một góa phụ xinh đẹp, đa tình. Về chuyện này, ông chẳng bao giờ nói với tôi. Khi trăng lên cao, ông lại lôi đôi chân phấn khích của mình trèo lên bức tường thấp ấy, ngã cũng chẳng sao, vì sau tấm rèm cửa màu xanh da trời kia đã sớm chuẩn bị sẵn cho ông một giấc mộng dịu êm.
Tôi và Trần Vọng Trì bèn ngồi thụp sau nhà, lắng nghe những âm thanh dồn dập vọng ra từ bên trong. Anh vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, không cau mày khó chịu như tôi. Tôi hỏi anh cảm giác khi đàn ông và đàn bà lên giường là thế nào, nếu thấy thoải mái tại sao lại khóc lóc r*n r*, còn nếu không thoải mái thì tại sao lại có nhiều người đắm chìm trong đó đến vậy, cấu tạo cơ thể con người sao lại kỳ diệu thế.
Anh chỉ nói vỏn vẹn mấy chữ, thực ra chẳng hề trả lời nghiêm túc.
Tiếng trong nhà lúc có lúc không, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười khẽ và tiếng mắng yêu. Tôi và Trần Vọng Trì như đang lênh đênh trên biển, con thuyền nhỏ cứ dập dềnh, trôi ngày một xa bờ. Một h*m m**n không thể tả thành lời từ bốn phương tám hướng ùa vào cơ thể tôi. Khoảnh khắc ấy, dòng nước biển trong người tôi không ngừng cuộn trào, như thể có được sinh mệnh rồi cứ thế tuôn ra khỏi cơ thể tôi, làm ướt cả áo của Trần Vọng Trì.
Khi những thanh âm dập dềnh ấy cuối cùng cũng dừng lại, tôi đột nhiên hỏi Trần Vọng Trì, l*m t*nh có cảm giác gì.
Gương mặt Trần Vọng Trì chìm trong ánh trăng, đôi mắt đen láy của anh như đang trêu đùa mà quyến rũ tôi. Bầu không khí xung quanh trở nên đặc quánh, dòng nước biển ẩm ướt lại cuộn trào mãnh liệt. Tôi cảm nhận được một sự rung động khe khẽ, thái dương căng phồng của tôi giật lên những nốt nhạc bất an. d*c v*ng còn sót lại trong phòng cùng với những nốt nhạc ấy đã định hình cho tất cả những h*m m**n ban nãy của tôi.
Khi tôi lờ mờ nhận ra đó là gì, tôi đã bỏ lại sau lưng người cha đang thỏa mãn th* d*c của mình, run rẩy đứng dậy. Trái tim đang rung lên của tôi bị ánh trăng chiếu cho tan tác.
“Đàn ông với đàn ông cũng l*m t*nh được.”
Trần Vọng Trì nhìn tôi nói: “Sao em không hỏi l*m t*nh với đàn ông thì có cảm giác gì?”
Tôi không biết.
Cỏ dại cuối hè mọc um tùm, mùi nhựa cây đắng chát vương đầy người. Tôi là con chim rơi, chỉ dừng chân chốc lát khi bay ngang qua cánh rừng rậm rạp mang tên Trần Vọng Trì. Chỉ có chim mới biết đêm trong rừng hoang liêu đến nhường nào, nhưng cánh rừng lại dùng chính sự hoang liêu ấy để bao dung cho sự ngây ngô của con chim.
Ánh mắt anh vẫn kiên định, tôi nói tôi không biết.
Tôi không biết trong lời nói của Trần Vọng Trì có ẩn ý gì không, cũng không biết h*m m**n bộc phát lúc ấy của tôi có phải là ái dục với người đồng giới hay không.
Cỏ dại và dây leo bùng cháy điên cuồng trong mùa hạ. Cùng cháy rực với chúng, còn có sự đồng cảm không tên trước con cá đuôi đỏ và nỗi quyến luyến của tôi dành cho Trần Vọng Trì.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.