Chủ nhật, bãi đất trống ngoài xưởng sản xuất thuốc lá đã rộn ràng tấp nập từ sớm. Các nghệ sĩ dân gian dựng chỗ biểu diễn, sạp bán đồ ăn vặt bắt đầu buôn bán, trời quang gió mát, liễu rủ phất phơ, thứ hương thơm ấm áp ẩm ướt phiêu đãng trong không gian, đây là mùi hương đặc trưng của một thành phố kề sông cận biển, ngập tràn nhựa sống hừng hực của cây cỏ, hòa trộn cũng mùi thơm của đám đồ ăn vặt, nào bánh hành, nào bánh vòng, len lỏi ngập tràn phố phường và cả lòng người.
Tất cả những thứ này đều khiến Cảnh Ninh cảm thấy vui vẻ, mà dường như có người lại chẳng hề vui như cô.
“Chọn xong chưa?” Cậu bé đứng sau lưng Cảnh Ninh bứt rứt ngó trái liếc phải.
Cảnh Ninh ngồi xổm dưới đất, cô đang lựa mấy món đồ chơi trong chiếc giỏ trúc của sạp hàng rong: hồ lô gỗ, lược gỗ, dây chuyền chỉ đỏ, ví tiền bằng vải bông, chọn xong rồi, cô bé đặt chúng lên chiếc khăn tay vải hoa trên đầu gối, vầng trán trắng nõn lấm tấm mồ hôi, Cảnh Ninh cúi đầu, rèm mi dài được ánh mặt trời nhuộm thành sắc ráng chiều, cô nói: “Sắp xong rồi, sắp xong rồi”.
Mạnh Tử Chiêu rất sốt ruột: “Mệt rứa.”
Cảnh Ninh nở nụ cười láu cá: “Mùa này làm gì có dứa mà ăn!”
Cô cười giọng địa phương của cậu đây mà. Mạnh Tử Chiêu giận dữ, nhưng cậu chỉ cười lạnh, rồi lại chợt vươn tay định búng mũi cô, Cảnh Ninh há mồm: “Cắn này!”
Cậu cuống quýt rụt tay lại, Cảnh Ninh bật cười ha hả, tiếp tục chọn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-giot-mua-xuan-sa-vao-long-song/1556137/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.