Rốt cuộc tôi muốn viết gì?
Đến khi cuối cùng mọi chuyện đã kết thúc tôi mới dám chắc thứ tôi muốn viết, đó là: Quay đầu là bờ.
Câu chuyện này kể về quá trình quay đầu khổ sở của một con người. Trên chặng đường báo thù, Trịnh Ngân Xuyên đáp trả lại cái ác mình phải hứng chịu khi xưa bằng sự độc ác gấp bội, đạp lên máu tươi và sinh mệnh của người khác để bước về phía thù hận, liệu anh có thể quay đầu chăng? Mặt ngoài, cái ngoảnh đầu cuối cùng của anh là do Cảnh Ninh thúc đẩy. Ngân Xuyên từng nói với Cảnh Ninh: Đừng bắt nạt kẻ yếu, vì nhiều khi em sẽ không chống trả nổi sự phản kháng của kẻ yếu. Nhưng chính anh đã quên mất lời mình. Cảnh Ninh lập mưu khiến Ngân Xuyên giết cô, kẻ yếu ớt bị lừa gạt, giày vò và bịp bợm từ đầu chí cuối ấy đã dùng cách thức tàn nhẫn nhất để trả thù Ngân Xuyên.
Là trả thù, nhưng cũng là cứu rỗi.
Từ đầu tới cuối, mạch truyện như những nút thắt được trải đều, tôi cứ thế viết, nhìn Ngân Xuyên chật vật cởi từng nút thắt, có cái rất dễ dàng, có cái lại vô cùng khó khăn, anh cởi bỏ chúng mà gãy lìa móng tay, máu chảy đầm đìa. Đến cuối cùng khi đã hoàn toàn được giải thoát và quay đầu lại, thực chất đây chính sự trở lại của chính anh.
…
Hai cuốn “Kinh mộng” và “Phù sinh” của “Có giọt mưa xuân sà vào lòng sông” kể về câu chuyện “cầu mà không được”. Đó là câu chuyện “cầu mà không được” của Vân Lang với Ngân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-giot-mua-xuan-sa-vao-long-song/435192/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.