Sau bữa cơm, Ngân Xuyên và Tử Chiêu men theo đường cái, băng qua những dãy nhà kiểu Tây mọc san sát nhau, tiến về phía bờ sông.
“Tôi biết quan hệ giữa hai bên vô cùng thân thiết nhưng thật sự không ngờ Đại Quân sẽ giao một nửa mối làm ăn trên Xuyên Giang cho Dân Sinh.”
“Đành chịu thôi,” Tử Chiêu thở dài, “Đại Quân già cả rồi, phương diện quản lý của Đại Quân có nhiều điểm lạc hậu, dù em đề xuất thay đổi thì những khó khăn trong nội bộ công ty vẫn rất lớn. Nhiều khi ta buộc phải từ bỏ những gì mình xem trọng mới có thể bảo vệ chúng dài lâu. Chuyên chở chặng Xuyên Giang là thế mạnh của Công ty Dân Sinh, 70% nghiệp vụ thượng du cũng là của họ, em giao phần nghiệp vụ này của Đại Quân cho ông Lư, cả công ty từ trên xuống dưới không ai nói một lời. Như vậy em có thể dồn tâm trí vào hạ du Trường Giang và viễn dương.”
Ngân Xuyên gật đầu, nói: “Phân rõ nặng nhẹ, cách làm của cậu rất chính xác.”
Gió thổi tiếng động cơ tàu thủy âm vang ghé lại, Tử Chiêu khẽ nhướng mày: “Vào thời điểm khó khăn loạn lạc này, Đại Quân và Dân Sinh đồng khí tương cầu, đồng sinh cộng tử cũng chẳng lạ. Nhưng em không hiểu tại sao anh Trịnh lại từ bỏ Di Hòa, Thái Cổ, thậm chí bỏ qua cả ban vận tải đường thủy của Hiệu buôn Tây Phổ Huệ để giao cho bọn em chuyên chở lô hàng lớn của Vĩnh Hòa?”
Ngân Xuyên mỉm cười: “Cậu không cần vòng vo như vậy. Phải, tôi không đồng khí tương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-giot-mua-xuan-sa-vao-long-song/435205/quyen-2-chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.