2.
Tôi lại mơ giấc mơ đó.
Trong giấc mơ tôi trở lại mùa thu năm 17 tuổi, bà ngoại vì bảo vệ tôi mà chết.
Tôi lau khô nước mắt, ngồi dậy.
Giao diện di dộng còn dừng lại ở bản đồ phối cảnh Baidu.
Mùa hè năm 2015, bà ngoại khom lưng nhìn mấy người hàng xóm đánh cờ.
Đó là hình ảnh duy nhất còn lại của bà ngoại.
Bao nhiêu năm qua, bà không chụp mấy bức ảnh.
Tôi nhìn di động, bất tri bất giác nước mắt lại rơi.
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống màn hình điện thoại, tôi đưa tay lau đi nhưng có một sức hút khó cưỡng kéo tôi vào trong điện thoại---
Tôi giật mình mở mắt ra.
Bài trí xung quanh lại không phải là căn hộ chung cư nhỏ của tôi năm 2023.
Những chiếc gối đầu được bà ngoại phơi khô, những chiếc chăn có mùi xà phòng cũ, những bộ đồ ngủ…
Tôi xòe bàn tay, mười ngón trắng trơn sạch sẽ, không có vết sẹo rất sâu do năm ấy nắm dao hằn lại.
Đây là năm 2015, nhà của bà ngoại và tôi.
Đồng hồ báo thức kêu reng reng.
Tôi nhìn thời gian.
Ngày 17 tháng 10 năm 2015.
Ngày bà ngoại mất…
Rất lâu tôi mới nhớ tới việc tắt đồng hồ báo thức, cửa phòng bị đẩy ra.
Bà ngoại đeo tạp dề, cười tủm tỉm: “Hôm nay làm bánh bao thịt bò cho con, mau dậy đi.”
Nắng xuyên qua tấm màn mỏng, chiếu lên mái tóc bạc của bà.
Thấy tôi im lặng, bà bước vào, lau lau tay vào tạp dề rồi sờ đầu tôi: “Sao vậy con? Muốn ngủ nướng hả?”
Lòng bàn tay ấm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-may-thoi-gian/8275/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.