Lúc đó đầu óc tôi rất tỉnh táo, nếu như tôi buông tay thì bàn tay này còn có thể sẽ giữ được.
Nhưng một dao này đâm vào bụng của Liên Quân Thành, vị trí này lại rất gần gan, có thể lúc này sẽ không lập tức lấy mạng Liên Quân Thành, nhưng nó chắc chắn sẽ để lại di chứng nặng nề.
Tương lai thể chất của anh ấy nhất định sẽ vô cùng yếu ớt, sẽ chẳng khác một kẻ tàn phế là bao.
Ngẫm nghĩ xem bàn tay của mình quan trọng hay tính mạng của Liên Quân Thành quan trọng, trong lòng tôi vẫn chưa nghĩ ra được đáp án cho câu hỏi này.
Bàn tay tôi càng nắm chặt lấy lưỡi đao của Tam Lăng Đao, không cho Tam Lăng Đao dễ dàng đâm vào, vừa nắm vừa lớn tiếng gọi: “Cứu mạng… Mau đến giúp tôi, giết người rồi…”
Tôi khàn cổ gào lên, tuy rằng tôi đã là truyền nhân của phái âm, nhưng vào thời khắc này, bộ dáng tôi lại giống như những cô gái yếu ớt bình thường khác.
Hỗn hợp nước mắt cùng mồ hôi từ trên mặt chảy ròng ròng xuống, trong lòng tôi cực kỳ khủng hoảng.
Phương Nhất Trần biến thái kia xoắn vặn Tam Lăng Đao trong tay, tuy rằng sự đau đớn trong lòng bàn tay tôi đã trở nên tê liệt, nhưng tôi vẫn cảm thấy được các loại kinh mạch, mạch máu cùng da thịt trong lòng bàn tay đều bị lưỡi đao sắc bén xoắn lại cắt nhỏ ra, máu tuôn ra ngoài như suối chảy.
Cứ tiếp tục như vậy, ngay cả xương cốt của tôi cũng sẽ bị anh ta chặt đứt mất.
“Em… Em bị ngốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-mot-cuong-thi-tuyet-sac-noi-yeu-toi/2039131/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.