16.
Diệp Uyển Thanh và Tạ Thời An ngồi một trái một phải trên giường, trông chẳng khác gì một đôi phu thê bình thường vô cùng hạnh phúc.
Sau khi nhìn thấy rõ mặt ta, Tạ Thời An hơi sững người, sau đó có chút khó chịu:
"Sao lại trang điểm thành ra thế này?"
Đậu Khấu hành lễ, tranh trả lời:
"Di nương chắc chưa từng thấy nhiều trang sức và phấn son đến thế, cái gì cũng thích."
"Còn mấy thứ son phấn, di nương hận không thể bôi hết lên mặt. Nô tỳ thực sự không cản được..."
Sắc mặt Tạ Thời An lập tức tối sầm. Diệp Uyển Thanh kéo tay hắn, lườm nhẹ một cái:
"Phu quân, đây là lỗi của chàng rồi."
"Chắc là trước đây chàng đã bạc đãi muội muội, nên mới khiến nàng không có chừng mực như thế."
Tạ Thời An nhìn ta một lúc, sau đó quay mặt đi đầy vẻ chán ghét:
"Được rồi, đừng quỳ nữa, mau dâng trà đi."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn:
"Hôm qua bị người ta bắt quỳ cả đêm, giờ chân tay tê dại, không đứng dậy nổi."
"Đậu Khấu, ngươi hầu hạ chủ tử kiểu gì vậy?!"
Diệp Uyển Thanh dựng mày, định mắng chửi, nhưng bị Tạ Thời An ngăn lại:
"Uyển Thanh, ta tin tưởng người mà nàng dạy dỗ."
"Nàng ấy đã vào phủ, đương nhiên phải tuân theo quy củ trong phủ."
Diệp Uyển Thanh cười, nét mặt giãn ra, trông có vẻ rất hài lòng:
"Phu quân, cảm tạ chàng đã thông cảm cho thiếp."
Hai người tay nắm tay, nhìn nhau, dường như trong mắt chỉ có đối phương.
Ta thực sự không hiểu nổi Tạ Thời An. Hắn tốn bao công sức đưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-my-nhan-anh-dao-tieu-tuu/399523/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.